Chương 5: (Vô Đề)

Người anh yêu rốt cuộc là ai?

Hứa Niệm Niệm sững sờ, không ngờ Liễu Nguyệt lại hỏi thẳng thừng như vậy.

Cho dù cô đã ch*t, cái danh Lục phu nhân không còn liên quan gì tới cô, nhưng cảnh tượng trước mặt đối với cô vẫn rất gai mắt.

Cô đã quyết định ch*t thay Lục Lệ thành thì đương nhiên cũng có thể chấp nhận anh cưới người khác, bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng vì sao lúc này tim cô lại đau đến vậy.

Trong lúc cô đang đau lòng, Lục Lệ Thành cũng đau đớn ôm ng*c, mày cau lại thành chữ Xuyên, cơ thể không nhịn được run rẩy, cả gương mặt trở nên trắng bệch.

"Bác sĩ! Bác sĩ!"

Liễu Nguyệt điên cuồng gọi bác sĩ, thậm chí vội lao từ giường bệnh xuống đỡ Lục Lệ Thành.

Lúc này Hứa Niệm Niệm không còn tâm trạng để suy nghĩ chuyện cô ta rõ ràng sinh khí dồi dào, vì sao phải nằm viện, bởi vì cô phát hiện khi Lục Lệ Thành đau tim không chịu nổi thì cô cũng ngày càng nhẹ hơn.

Hình như hễ Lục Lệ Thành bị đau tim một lần thì ý thức hồn phách của cô giảm đi mấy phần.

Đúng vậy, cô đã ch*t hai tháng rồi, xác ở nhà xác cũng bị đông thành khối băng. Đợi khi xác bị thiêu, chắc là linh hồn của cô cũng tan biến hoàn toàn.

Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra cho Lục Lệ Thành thì không phát hiện vấn đề gì cả, cho dù là tình hình hồi phục của tim hay cơ thể anh đều vô cùng khỏe mạnh.

Còn về việc vì sao lại phát sinh tình huống đau thắt cơ tim, câu trả lời của bác sĩ là còn đang trong giai đoạn hồi phục, thường ngày nên giữ cảm xúc ổn định.

Liễu Nguyệt giống như bị dọa sợ muốn ch*t, nếu Lục Lệ Thành vì cô ta mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì cô ta ch*t ngàn lần cũng khó hết tội.

Lúc này cô ta nhào vào lòng Lục Lệ Thành, khóc đến lê hoa đái vũ.

Chắc Lục Lệ Thành vui lắm, người anh yêu nhất cuối cùng đã quay về, người vợ anh ghét cũng đi rồi, kết cục vô cùng viên mãn.

Lúc Hứa Niệm Niệm định quay mặt đi không nhìn cảnh tượng giữa hai người nữa thì Lục Lệ Thành chủ động giơ tay đẩy Liễu Nguyệt ra khỏi lòng mình.

Giọng của anh rất lạnh lùng, mang theo vài phần xa cách.

"Liễu Nguyệt, chuyện đã qua cứ để nó qua đi."

Sự việc hình như không phát triển theo hướng Hứa Niệm Niệm nghĩ. Cô nhìn sang Liễu Nguyệt đang sửng sốt, rõ ràng cô ta cũng không ngờ Lục Lệ Thành sẽ từ chối mình.

Trầm mặc rất lâu, Liễu Nguyệt cuối cùng cũng mở miệng: "Lệ Thành, có phải anh đã yêu Hứa tiểu thư rồi không?"

Câu hỏi này hiển nhiên làm bầu không khí đông lạnh, Hứa Niệm Niệm ngây ngốc đứng ở đó, dù Lục Lệ Thành trả lời thế nào cô đều không muốn nghe.

Nói ra thì không yêu càng tốt.

Nếu lúc này anh nói yêu cô, một người ch*t như cô còn cho anh được cái gì?

Lục Lệ Thành im lặng rất lâu, dường như đang chìm trong hồi ức.

Anh quen biết Liễu Nguyệt và Hứa Niệm Niệm cùng một lúc, vì sao lúc đầu lại chắc chắn người mình yêu là Liễu Nguyệt?

Là vì ta cô cứu anh trong trận động đất, hay là vì anh thật sự yêu cô ta?

Liễu Nguyệt cười tự giễu, lau sạch nước mắt trên mặt rồi nói tiếp: "Lệ Thành, có lẽ em dùng từ yêu không chính xác lắm, thật ra người anh thích vẫn luôn là Hứa tiểu thư đúng không."

Cô ấy ch*t rồi.

Hứa Niệm Niệm không biết Liễu Nguyệt phát bệnh gì, vậy mà lại nói người Lục Lệ Thành yêu là cô. Cô đợi Lục Lệ Thành mở miệng, nhưng anh lại nặng nề thở ra một hơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!