Chương 4: (Vô Đề)

Hứa Niệm Niệm biến mất hai tháng, Lục Lệ Thành nhìn tờ lịch được lật thêm một trang, cuối cùng không nhịn được lấy điện thoại ra mở số của Hứa Niệm Niệm lên.

Số điện thoại này cũng là ban đầu cô tự lưu, nhưng nhiều năm như vậy Lục Lệ Thành cũng chưa từng chủ động gọi cho cô lần nào.

Do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng ấn phím gọi.

Điện thoại reo vài tiếng rồi cúp máy, ánh mắt Lục Lệ Thành tối sầm, lập tức gọi lại lần nữa.

Lần này điện thoại được kết nối rất nhanh, nhưng đầu bên kia là giọng của một người đàn ông.

Sắc mặt Lục Lệ Thành tối sầm thấy rõ, tay cầm điện thoại không ngừng siết chặt, giống như giây tiếp theo sẽ bóp nát điện thoại.

"Kêu Hứa Niệm Niệm nghe máy."

Người ở đầu bên kia điện thoại cười khinh thường: "Anh là ai, sao tôi phải nghe lời anh kêu Hứa Niệm Niệm nghe máy."

Hứa Niệm Niệm bay bay bên cạnh Lục Lệ Thành ghé sát lỗ tai vào điện thoại, nghe giọng nói kiêu ngạo trong điện thoại, muốn lên tiếng nhưng không thể.

Trước khi đến bệnh viện, cô đưa điện thoại của mình cho Lâm Thiếu Sâm, người đàn ông thanh mai trúc mã với cô, cũng là người bạn tốt nhất của cô.

Cô dặn dò Lâm Thiếu Sâm rằng sau khi cô đi, mỗi tháng anh ta phải gửi tin nhắn cho người nhà, đợi thời gian lâu rồi hẳn thông báo việc cô đã ch*t với mọi người.

Trước đây, anh ta biết Hứa Niệm Niệm bị Lục Lệ Thành xem thường, nhưng không thể ngăn cô khăng khăng muốn hiến tim cho Lục Lệ Thành, vậy nên bây giờ đương nhiên không có thái độ tốt với anh.

"Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."

Sắc mặt Lục Lệ Thành lạnh xuống, nói: "Lâm Thiếu Sâm, tôi cảnh cáo anh, tôi và Hứa Niệm Niệm còn chưa ly hôn, hai người làm xằng làm bậy thì đừng trách tôi không niệm tình cũ ra tay với hai nhà Hứa Lâm."

Lời của anh giống như thuốc nổ, phút chốc hoàn toàn chọc giận Lâm Thiếu Sâm.

"Lục Lệ Thành, tình cũ? Đã bao giờ anh niệm tình cũ? Là lúc vứt bỏ một mình Hứa Niệm Niệm vào ngày cưới, hay là lúc cô ấy sinh con lượn lờ trước cửa quỷ môn quan, còn anh lại ở bên cạnh người phụ nữ khác?"

"Đúng là chuyện nực cười, vậy mà tôi có thể nghe thấy hai chữ tình cũ từ miệng kẻ vô tình!"

"Hứa Niệm Niệm kiêng dè cảm xúc của anh, lúc nào cũng nghĩ cho anh, còn tôi thì không đâu. Nếu ngày nào đó anh phát bệnh tim ch*t, có thể tôi sẽ niệm hai chữ "tình cũ" mà thắp cho anh thêm vài nén hương!"

Miệng của Lâm Thiếu Sâm không tha một ai, mặt của Lục Lệ Thành vừa xanh vừa đỏ, có lẽ là vô cùng tức giận.

Anh là người kiêu ngạo nhất, hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh bao nhiêu năm nay, ai dám tỏ thái độ với anh, anh chỉ lạnh mặt một cái như thể mưa gió bão bùng sắp ập đến.

"Lâm Thiếu Sâm, anh dùng thân phận gì để nói chuyện với tôi? Đừng quên ban đầu là Hứa Niệm Niệm cầu xin được vào Lục gia."

Hứa Niệm Niệm nghe lời kiểu này quá nhiều lần, trước mặt người bạn tốt nhất của mình, cô vẫn thấy có hơi ngại ngùng và khó xử.

Mấy năm nay cô không hề sống tốt, vì không để bạn bè và người nhà lo lắng, cô vẫn luôn che giấu rất tốt.

Nhưng bây giờ cuối cùng cũng gỡ bỏ mạng che mặt trước mặt Lâm Thiếu Sâm.

"Anh thật sự cho rằng Hứa Niệm Niệm tình nguyện gả vào Lục gia sao? Năm đó là anh uống say xông vào phòng Hứa Niệm Niệm làm cô ấy mang thai, bà Lục thấy huyết mạch đơn lẻ của Lục gia nên mới đánh liều để Hứa Niệm Niệm sinh con ra."

"Trước khi xảy ra chuyện này, cô ấy vừa nhận được thư mời của đoàn diễn tấu hàng đầu nước ngoài. Anh chính là kẻ hủy hoại tương lai xán lạn của cô ấy, là anh hủy đi cuộc đời cô ấy!"

"Anh gọi cuộc điện thoại này không phải để tìm Niệm Niệm sao? Tôi nói cho anh biết, Niệm Niệm vĩnh viễn không quay lại nữa!"

Không chỉ Hứa Niệm Niệm, Lục Lệ Thành nghe xong cũng sững người, nhưng biểu cảm thất thố đó chỉ thoáng qua, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có.

Anh nghiến răng: "Anh có ý gì?"

Hứa Niệm Niệm nắm chặt nắm tay, căng thẳng áp tai lên điện thoại của Lục Lệ Thành. Rõ ràng cô đã dặn đi dặn lại Lâm Thiếu Sâm tuyệt đối không được tiết lộ tin cô đã ch*t, sao mới hai tháng mà đã vứt lời cô dặn ra sau đầu rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!