Không, cô không còn tim, tim của cô nằm trong lồng ng*c Lục Lệ Thành, lúc này nó đang chứa cô gái khác.
Lục Lệ Thành dịu dàng lau nước mắt giúp cô ta, nhẹ giọng an ủi, sự dịu dàng Hứa Niệm Niệm chưa từng thấy qua.
Rõ ràng chỉ là một sợi ý thức không còn cảm giác, vì sao lúc này cô còn thấy tim đau nhói cơ chứ.
"Lệ Thành, Lệ Thành, chị Hứa Niệm Niệm không tới thăm anh sao?"
Hứa Niệm Niệm vừa ngoảnh mặt đi, nghe thấy tên của mình thì xoay người lại, tầm mắt của cô rơi lên gương mặt điển trai hơn người của Lục Lệ Thành, cô thấy anh cau chặt mày lạnh lùng nói.
"Không đến càng tốt, tránh để anh gặp lại thấy phiền."
Hứa Niệm Niệm lẩm bẩm: "Không cần phiền nữa, sau này anh không gặp được em nữa đâu."
Lục Lệ Thành nhíu mày ngày càng chặt, không biết vì sao, ban nãy tim anh co lại kịch liệt, sau đó đau nhói.
Cứ tưởng là vì vừa phẫu thuật xong, vừa định gọi bác sĩ thì cảm giác đau nhói biến mất, Lục Lệ Thành cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi nghỉ dưỡng ở bệnh viện một tháng, Lục Lệ Thành cuối cùng cũng xuất viện.
Hứa Niệm Niệm đã một tháng trời không xuất hiện, điều này không bình thường. Không chỉ Liễu Quân Quân thấy kỳ lạ, đến cả Lục Lệ Thành cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Theo tính cách thường ngày của cô, không hễ hai ba ngày lại đưa canh gà thì thôi đi, sao có thể không xuất hiện ở bệnh viện lần nào được.
Về đến Lục gia thì trời đã tối, người hầu đợi ở cửa chào mừng anh về nhà.
Ánh mắt anh quét qua một lượt, không có bóng dáng của Hứa Niệm Niệm.
Diệc An từ sau lưng người hầu vẫy cái tay mũm mĩm lao về phía anh.
Lúc thấy Diệc An xuất hiện trước mặt mình, Hứa Niệm Niệm dường như lập tức lao về phía nó, cô dang tay muốn ôm gọn Diệc An vào lòng nhưng chỉ ôm được một khoảng không.
Diệc An trực tiếp xuyên qua cô, bổ nhào vào người Lục Lệ Thành, ôm chặt chân anh.
"Ba ơi…"
Hứa Niệm Niệm chua xót giật giật khóe môi, cô cứ quên sự thật rằng mình đã ch*t mãi, vậy mà còn mơ tưởng có thể ôm Diệc An.
Thế là cô chỉ có thể đứng dậy, đứng sau lưng Diệc An nhìn Lục Lệ Thành với vẻ khẩn cầu.
"Lệ Thành, ôm Diệc An một cái đi, xin anh đấy…"
Cho dù anh chán ghét cô đến đâu, nhưng ít nhất Diệc An nó vô tội.
Nhưng anh đương nhiên không nghe được tiếng của cô, cúi đầu nhìn cục bột nhỏ bép múp dưới chân mình, do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ ra lệnh cho người hầu.
"Ôm tiểu thiếu gia lên."
Thấy Lục Lệ Thành không quan tâm đến mình, Diệc An không quấy khóc, chỉ uất ức mím môi.
Hứa Niệm Niệm buồn vô cùng, cô muốn ôm Diệc An biết bao nhiêu, dỗ dành nó giống như lúc trước, nói rằng chỉ do ba mệt quá chứ không phải không thích con. Nhưng dù cố gắng đến đâu cũng không chạm được vào nó dù chỉ một chút.
Lục Lệ Thành đi lên lầu, cô muốn ở bên Diệc An nhưng bị lực hút của anh mang theo.
Chỉ là cô không ngờ, Lục Lệ Thành lại đi đến phòng cô.
Hôm nay anh rất kỳ lạ, trước đây anh chưa từng bước vào phòng cô nửa bước.
Bày trí trong phòng rất ngăn nắp. Trước khi rời đi cô có căn dặn người hầu, cho dù sau này cô không về ở nữa cũng phải giữ căn phòng trong dáng vẻ vốn có của nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!