Cuối cùng, Lục Lệ Thành không lao được vào trong. Hành động của anh quá điên cuồng, anh bị đám vệ sĩ, nhân viên làm việc và bà Lục lập tức ngăn cản.
Cuối cùng anh vẫn đến muộn.
T/hi t/hể đã bị hỏa táng mất.
Nhân viên đưa hộp tro cốt tới, cái hộp nhỏ như vậy chứa toàn bộ Niệm Niệm của anh.
Lục Lệ Thành ôm nó, cả người dường như đang run rẩy.
Liễu Nguyệt bị vệ sĩ trấn áp nhưng vẫn cật lực gào lên: "Sao có thể chưa từng yêu em? Lệ Thành, sao anh có thể chưa từng yêu em."
"Hứa Niệm Niệm, tại sao ch*t rồi cô vẫn muốn giành đồ của tôi, tôi hận cô, tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa cô xuống 18 tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
"Người đâu!"
"Lục tổng."
Từng câu từng chữ của Lục Lệ Thành làm người ta há hốc mồm: "Người phụ nữ dưới đất đang nguyền rủa phu nhân của tôi, lột da cô ta ra cho tôi!"
Sau khi vứt lại một câu, Lục Lệ Thành ôm hộp tro cốt trong tay rảo bước rời đi không hề ngoảnh đầu.
Tiếng kêu gào nức nở của Liễu Nguyệt sau lưng sẽ không còn nghe thấy nữa.
Sau khi trở lại cảng Thiên Chi, Lục Lệ Thành hoàn toàn biến thành một người khác.
Nếu nói lúc trước chỉ là điên cuồng,, nhưng vẫn còn giống một con người, còn bây giờ đến cả con người anh cũng không giống nữa.
Trước đây, khi anh còn t/hi t/hể của cô, dù cô không thể nói chuyện, không thể mỉm cười, không thể gọi tên anh. Nhưng anh có thể vờ như cô vẫn còn đó.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại một cái hộp,
Một chút tưởng niệm còn sót lại của anh cũng mất rồi.
Thế là Lục Lệ Thành hoàn toàn trở thành một người điên, trở thành cái xác biết đi bị người ta khoét rỗng linh hồn.
Mỗi ngày anh không ăn uống cũng không ngủ nghỉ, việc duy nhất anh làm là nhìn chằm chằm cái hộp, nói chuyện với nó.
Lúc bà Lục đến cảng Thiên Chi đã nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Lục Lệ Thành vươn tay xoa hộp tro cốt, giống như đang dịu dàng sờ má cô.
"Niệm Niệm, xin lỗi."
"Là anh không bảo vệ em cho tốt."
"Có phải anh tệ lắm không, căn bản không đáng để em thích. Nhưng em đừng tức giận, cho anh thêm một cơ hội được không, đừng vội thích người khác, như vậy anh sẽ phát điên mất."
"Không thể nói chuyện với anh được sao? Dù là một câu thôi cũng được, dù là chỉ gọi tên anh, cũng được, cầu xin em, có được không?"
Bà Lục đứng gần đó nhìn cảnh này, không kiềm được nước mắt giàn giụa.
Cuối cùng bà không nhịn được tiến lên.
"Lệ Thành."
Lục Lệ Thành như không nghe thấy, anh tự động tách biệt với tất cả âm thanh của thế giới bên ngoài, trước mắt chỉ còn lại một hộp tro cốt nhỏ.
Bà Lục trực tiếp bịch một tiếng quỳ trước hộp tro cốt, ch** n**c mắt nói: "Niệm Niệm, xin lỗi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!