Hứa Niệm Niệm thật sự muốn rời khỏi.
Trước đây, cô chỉ quanh quẩn ở bên cạnh Lục Lệ Thành không chút nghĩ ngợi, hình như không định nghĩa quá nhiều về cái ch*t.
Nhưng từ khi tin tức về cái ch*t của cô được lan truyền, dường như cả thành phố A ai nấy đều biết đại tiểu thư Hứa Niệm Niệm ch*t trẻ, từ khi cô chính mắt nhìn thấy sự đau khổ của Lâm Thiếu Sâm và cha Hứa khi biết tin cô ch*t, cô không thể coi chuyện mình ch*t là chuyện nhỏ nữa.
Càng khỏi nói…
Bây giờ cả thành phố A đều đang đồn chủ tịch tập đoàn Lục Thị, thiên chi kiêu tử Lục Lệ Thành, sau khi đại tiểu thư Hứa gia ch*t thì hoàn toàn phát điên.
Bởi vì anh không đến công ty, cũng không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng canh giữ t/hi t/hể sống qua ngày.
T/hi t/hể đó chính là Hứa Niệm Niệm.
Dù sau khi ch*t bộ dạng của cô rất khó coi, nhưng anh vẫn tiêu rất nhiều tiền để dùng kỹ thuật bảo quản tiên tiến nhất bảo quản cô.
Mỗi sáng anh sẽ chọn đồ giúp cô, dịu dàng hỏi cô: "Hôm nay thời tiết bên ngoài rất tốt, em muốn mặc váy không, muốn mặc váy màu nào?"
Mỗi lúc ăn cơm, anh sẽ đặt cô đối diện với mình, ăn cơm cùng cô.
Mỗi buổi chiều anh sẽ đẩy cô đi tưới hoa. Đồng thời chính tay kết một bó hoa bắt mắt tặng cô.
Chập tối mỗi ngày anh sẽ đưa cô cùng ngắm mặt trời lặn, nói bên tai cô những lời cảm động anh chưa từng nói với ai.
Thậm chí đến cả buổi tối còn ngủ cùng cô.
Buổi sáng khi thức giấc anh sẽ nói: "Chào buổi sáng, Niệm Niệm, anh yêu em."
Buổi tối khi đi ngủ anh sẽ nói: "Ngủ ngon, Niệm Niệm, cầu xin em hãy xuất hiện trong mơ, dù chỉ một lần, có được không?"
Điều nực cười là…
Anh giữ một t/hi t/hể sống qua ngày nhưng hoàn toàn không biết, người anh ngày đêm nhớ nhung thật ra từ lúc bắt đầu đã ở bên cạnh anh dưới dạng hồn phách.
Vậy nên đương nhiên anh không nghe thấy từng lời hồi đáp của cô.
"Lục Lệ Thành, chào buổi sáng."
"Nếu thời tiết bên ngoài đẹp như vậy, vậy em mặc váy màu vàng đi."
"Món ăn hôm nay không tồi, em rất thích."
"Kỹ thuật kết vòng hoa của anh tệ quá, lần sau phải học hỏi nhiều hơn rồi."
"Không được, Lục Lệ Thành, đừng muốn gặp em trong mơ nữa, quên em đi, em thu hồi nguyện vọng lúc trước, em không mong anh yêu em nữa, em muốn anh sống cho thật tốt."
Anh quá điên cuồng rồi.
Điên cuồng đến mức đến cả cô cũng không nhìn nổi nữa.
Nếu sớm biết anh căn bản không muốn cô ch*t, nếu sớm biết cái ch*t của cô đem đến đau khổ cho mọi người, có lẽ… lúc đó cô đã không ra đi dứt khoát như vậy.
Lúc đó cô chỉ muốn được giải thoát.
Thật ngốc mà.
Nhưng mọi thứ đều không thể quay lại.
Vậy nên cô chỉ có thể hy vọng mình sớm biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!