Chương 11: (Vô Đề)

"Người cũng ch*t rồi! Còn nói bù đắp gì nữa! Lúc còn sống không đối tốt với nó, ch*t rồi không cần anh ở đây giả từ bi khóc mèo khóc chuột!" Nỗi đau mất con gái khi về già giống như tai họa ngập đầu, cha Hứa như sắp không chịu đựng nổi. "Cút, hôm nay tôi đến để đưa con gái đi, nó ở Lục gia các người thêm một giây cũng thấy buồn nôn, từ nay về sau, anh và Niệm Niệm của chúng tôi hoàn toàn giải trừ quan hệ hôn nhân, kể từ nay anh và nó không còn liên quan gì nữa!"

Lục Lệ Thành vừa nghe vậy vội nhìn chằm chằm t/hi t/hể cách đó không xa, giống như sợ sơ sẩy một chút, vật tưởng niệm duy nhất của anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

"Ba, con biết yêu cầu của con quá đáng. Nhưng… ba muốn đánh muốn mắng đều được, thậm chí gi*t con cũng được, con chỉ có một yêu cầu duy nhất, con không chấp nhận giải trừ hôn ước với Niệm Niệm, ba cũng không được đưa Niệm Niệm đi."

Anh khàn giọng, nghẹn ngào: "Thứ cô ấy để lại trên trời chỉ còn cái này thôi, dù cô ấy có thế nào còn cũng phải giữ cô ấy lại, ba không thể… không thể mang sinh mạng của con đi như vậy."

Có lẽ không ngờ Lục Lệ Thành lại khó giải quyết như vậy, cha Hứa vừa giận vừa sốt ruột, đánh mắt với Lâm Thiếu Sâm nãy giờ đứng bên cạnh, Lâm Thiếu Sâm hiểu ý, rảo bước về phía t/hi t/hể, trông có vẻ muốn trực tiếp mang đi.

Lục Lệ Thành như nhận ra gì đó, cả người lao tới, sau đó dùng hai tay nắm chặt băng

-ca.

"Anh làm gì vậy?" Cha Hứa thấy Lục Lệ Thành càng như vậy thì càng tức giận hơn, tức không chịu nổi lại giơ gậy nện lên người Lục Lệ Thành: "Anh buông ra cho tôi!"

"Xin lỗi ba, xin lỗi, con không thể để mọi người đưa cô ấy đi!"

Một gậy này đánh rất nặng, Lục Lệ Thành rõ ràng nghe thấy tiếng xương gãy nhưng vẫn không kêu lên tiếng nào, ngày càng dồn nhiều sức lực ôm băng

-ca dưới người.

Cha Hứa thấy vậy, mạch máu như muốn vỡ tung.

"Được, không buông ra đúng không, vậy thì tôi đánh ch*t anh, đánh đến khi anh buông ra thì thôi!"

Nói xong, cha Hứa lại đánh thêm một gậy, gậy này đánh lên lưng Lục Lệ Thành.

Tiếp theo là gậy thứ hai, gậy thứ ba, gậy thứ tư…

Tuy cha Hứa đã có tuổi, nhưng trong lòng có nỗi hận, vậy nên mỗi gậy đánh xuống đều dốc hết sức lực, chỉ hận không đánh ch*t anh.

Nhìn ông đánh cả trăm gậy, bà Lục ở một bên khóc mãi không ngừng, Lục Lệ Thành cũng bị đánh đến nổi áo sơ mi nhuốm máu đỏ một mảng, cả người nhìn vào như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Nhưng từ đầu đến cuối anh bảo vệ băng

-ca dưới người rất tốt, chưa hề thả lỏng chút nào.

Đến khi bản thân cuối cùng không chịu nổi nữa, Lục Lệ Thành mới cắn răng nắm lấy gậy của cha Hứa.

Cha hứa: "Vậy mà không chịu nổi nữa rồi, vậy thì buông tay đi!"

Lục Lệ Thành không nói gì, chỉ là chợt lấy cây gậy từ trên tay cha Hứa, dùng gậy đập thẳng lên ngón út của mình.

Hứa Niệm Niệm đột nhiên hiểu ra gì đó, lập tức trợn tròn mắt, bật khóc lớn tiếng ngăn cản: "Lục Lệ Thành, đừng mà!"

Nhưng không kịp nữa.

Ở đây đều là những người thân nhất trong đời cô, nhưng không ai có thể nhìn thấy cô, cũng không ai nghe được tiếng khóc nức nở của cô.

Thế là…

Một gậy, thêm một gậy, lại thêm một gậy.

Mỗi lần đều đập lên khớp xương.

Mọi người đều có thể nghe rõ tiếng xương cốt bị từng gậy từng gậy đập nát. Lục Lệ Thành đau đến mức mồ hôi lạnh không ngừng túa ra đầy trán. Nhưng dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh lại giơ gậy lên nhắm vào ngón tay tiếp theo.

Cho đến khi đập nát xương hai ngón tay, máu tươi đỏ chót chảy dọc xuống tay phải từng chút một anh mới nhắm vào ngón thứ ba.

"Lục Lệ Thành!" Lần này cha Hứa lên tiếng ngăn cản, giọng nói mang theo sự run rẩy: "Rốt cuộc anh đang làm gì vậy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!