Nhìn cô gái nằm trên bàn phẫu thuật mặt không chút huyết sắc, Hứa Niệm Niệm xác nhận bản thân đã ch*t. Cô nhìn cơ thể gần như trong suốt của mình, phút chốc hiểu ra bản thân hiện tại chẳng qua chỉ là một sợi ý thức trong suốt mà thôi.
Ông nói rằng người có vướng bận trong lòng, sau khi ch*t đi sẽ nán lại ở nhân gian, có lẽ Hứa Niệm Niệm thật sự có người mình không buông bỏ được.
Lục Lệ Thành, cái tên khắc trong đáy lòng cô.
Trái tim chứa Lục Lệ Thành của cô có lẽ đã thuận lợi được đưa vào lồng ng*c anh. Rất nhanh anh sẽ tỉnh lại, bắt đầu một cuộc sống mới.
Bây giờ cô ch*t rồi, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại đi thăm Lục Lệ Thành.
Hứa Niệm Niệm xuyên qua tường, tìm kiếm dọc theo từng gian phòng phẫu thuật, cuối cùng tìm được dấu vết của Lục Lệ Thành trong căn phòng chỗ góc ngoặc.
Hiện tại anh vừa phẫu thuật xong không lâu, chưa tan thuốc mê, hai mắt nhắm chặt. Gương mặt tái nhợt không giấu được khí chất anh tuấn toát lên từ anh, đường nét góc cạnh như hàm chứa hào quang. Cô tham lam in dáng vẻ ngủ say của anh vào tâm trí.
"Mọi người biết người hiến tim cho Lục Lệ Thành lần này là ai không?"
Các y tá vừa làm công tác sau phẫu thuật vừa tán gẫu.
"Đương nhiên là biết, còn không phải là Lục phu nhân năm đó dựa vào việc mang thai ép tình đầu của Lục thiếu rời đi, bà Lục vì thể diện của Lục thị nên ép Lục thiếu cưới về nhà đó sao?"
"Đúng vậy, tôi nghe nói năm đó tình đầu của Lục thiếu vì vậy mà xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng qua đời. Vậy nên Lục thiếu hận phu nhân của mình muốn ch*t."
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, danh tính của người hiến tặng phải được giữ bí mật. Người ch*t là lớn nhất, Lục phu nhân cũng nói không được để Lục thiếu biết, mọi người đừng có tung tin ra ngoài đấy."
Không ngờ sau khi ch*t còn có thể nghe chuyện của mình từ miệng người khác. Hứa Niệm Niệm chán nản, hóa ra mọi người đều biết Lục Lệ Thành hận cô.
Ban đầu Lục Lệ Thành say rượu xông vào phòng cô khiến cô mang thai ngoài ý muốn. Vì quan hệ hai nhà Lục Hứa, bà Lục mới ép Lục Lệ Thành cưới cô.
Nhưng cô chưa từng muốn làm phiền cuộc sống của họ, cho dù khi đó cô đã yêu anh mười năm trời.
Nghĩ đến con, lòng Hứa Niệm Niệm đau nhói. Thời gian này có lẽ Diệc An đã thức, không biết nó không gặp được mẹ có quấy lên hay không.
Hứa Niệm Niệm muốn về nhà xem sao, nhưng dù cô sử dụng sức mạnh thế nào cũng không thể rời khỏi bệnh viện.
Sau này cô hiểu ra, không phải cô không thể rời khỏi bệnh viện mà là không thể rời khỏi Lục Lệ Thành.
Dù cho cô ch*t đi, phạm vi hoạt động cũng chỉ xoay quanh Lục Lệ Thành trong vòng mười mét.
Nói ra thật tức cười, lúc còn sống người Lục Lệ Thành ghét nhất là cô, bây giờ ch*t rồi vẫn phải quấn lấy anh ta.
Hứa Niệm Niệm vươn tay khẽ sờ mặt anh, chỉ là khi chạm vào da thịt anh thì không có cảm giác gì cả.
Suýt chút quên mất, mình đã ch*t rồi.
Ngày thường anh luôn giữ dáng vẻ lạnh băng, cách xa cô cả ngàn dặm, chỉ có lúc này cô mới dám chạm vào anh.
Thật tốt, Hứa Niệm Niệm tự giễu nghĩ, ít nhất bây giờ cô có thể vô tư nhìn ngắm anh, chạm vào anh.
Đang mê man, Lục Lệ Thành vốn đang ngủ say bỗng dưng mở mắt.
Hứa Niệm Niệm bị anh nhìn chằm chằm đến giật mình, sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại.
Hiện tại anh không nhìn thấy cô.
Thấy Lục Lệ Thành đã tỉnh, bác sĩ và y tá lũ lượt kéo tới kiểm tra tình hình của anh.
Phẫu thuật rất thành công, tim không xảy ra tình trạng bị đào thải.
Không chỉ bác sĩ, Hứa Niệm Niệm cũng thở phào một hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!