Chương 6: (Vô Đề)

MƯA VẪN KÉO DÀI trong mấy ngày kế tiếp.

Mưa tuôn như thác từ bầu trời màu khói đặc. Nước mưa va xuống những chiếc ô rồi văng tung tóe. Trong cơn mưa, mấy chiếc ô lô nhô trong khu lăng mộ trông giống như những chiếc lá sen màu đen vậy.

Ở đây, những người đã từng sống và thuộc về lâu đài Quỷ sẽ được chôn tại khu lăng mộ này. Nằm tọa lạc khoảng vài trăm mét so với lâu đài quỷ về phía dòng Ner Rill, nó là điểm nhấn đặc biệt về sự ảm đạm tang tóc của lâu đài. Howl cân nhắc đặt thêm một cái biển báo hình mũi tên chỉ về phía những ngôi mộ này. Một lời nhắn đầy ẩn ý:

Đầu tiên, hãy đi vào lâu đài. Sau đó, hãy đi ra đây.

Dù không muốn đi nữa, cũng phải đi ra đây.

Vào buổi chiều mưa ảm đạm, các ngọn đồi thoai thoải rậm rạp cỏ ngập đầy nước. Đường chân trời trở nên nhòe nhoẹt và ướt. Tòa lâu đài thì bị lấp trong làn mưa trắng xóa, còn nơi những người tham dự lễ chôn cất là giữa các bia mộ cao cao bằng đá đỏ. Các bia mộ được xây dựng không mấy đồng đều, một vài trong số chúng thấp hơn hoặc cao hơn. Bằng một cách nào đó, sự hiu quạnh, lạnh lẽo của lâu đài Quỷ lại trở thành một nét đẹp riêng không nơi nào có được.

Howl đã đứng ở đây được hơn ba mươi phút và chân cậu bắt đầu rã ra. Cậu đang tính ngồi xuống một bia mộ kế bên thì thấy James Rider lách người về phía mình. Cái giá lạnh của gió và sự ẩm ướt của cơn mưa lách qua đám đông, Howl ngộp thở vì hơi nước lạnh đặc trong không khí.

"Tôi không biết ai đã thuê ông ta, James. Nhưng ông ta giả bộ dở lắm." Howl nói, và James nhìn theo ánh mắt cậu, nơi gã Mục Sư đang đứng ở trên một cái bệ cao, đằng sau cỗ quan tài và đọc bài tế văn dài lê thê.

James nghiêng đầu, giọng nói nhỏ hơn cả tiếng mưa.

"Gã là một thần chết đấy, thưa ngài. Bây giờ khó mà kiếm được một kẻ như thế lắm."

"Được rồi, tôi cũng chẳng muốn hỏi nữa đâu." Howl nói. Cậu có thể hiểu tại sao hắn làm nghề này, với đôi mắt thâm quầng trống rỗng, trán hói và má hóp lại như một cái xác ướp. Nhưng vấn đề là cậu không ưa những chủng tộc ngoài Cambion. Không hẳn là ghét, nhưng với cậu, bọn họ là những kẻ xa lạ và kỳ dị. Trong số các chủng tộc tồn tại ở thế giới này, Cambion thực ra rất ít. Những người đứng đầu một dòng tộc Cambion thường có vai trò rất lớn trong chính phủ.

Howl đoán ở vùng Ánh sáng, Nephilim cũng có vai trò tương tự, có thể còn quan trọng hơn vì được tôn sùng. Còn ở vùng Bóng tối, một dòng tộc Cambion không chỉ có nghĩa là cổ xưa, nhiều tiền của, mà còn có quyền và sức mạnh mà bất kỳ chủng tộc nào khác cũng phải nể sợ. Cậu luôn cảm thấy những loài khác thật nhỏ bé và đáng thương làm sao.

Như gã thần chết kia chẳng hạn.

"Tôi thấy buồn nôn."

Howl nói và ngồi hẳn xuống gờ đá của bia mộ đặt sau lưng mình, một ít nước mưa thấm vào quần áo cậu. Cậu nói thế khi gã thần chết đọc đến đoạn ca ngợi những cống hiến và con người của Quỷ Vương, cha cậu. James vẫn đứng đó như một bức tượng, vẻ mặt ông ta lạnh như cơn mưa.

"Ngài có thể không ưa cha mình, nhưng sự thật là ông ấy đã làm rất tốt công việc của mình."

"Đương nhiên ông ta phải làm tốt. Ông ta trở thành tên khốn chỉ vì vị trí đầu gia tộc mà. Còn có ai sống trong lâu đài này nữa không, James?" Howl mỉa mai. "Ngoài đám người hầu quản gia ra."

Ông ta nhoẻn cười, cặp môi thâm màu đồng mảnh như sợi dây. "Ngài ấy không ưa ồn ào mà."

"Một là họ tự bỏ đi, hai là bị đuổi." Howl giơ mấy ngón tay ra đếm. "Bác của tôi, vợ bác ấy, cặp sinh đôi anh em họ của tôi. Ồ và một người dì, em gái mẹ tôi nữa chữ. Tôi tự hỏi họ đi đâu hết rồi."

James im lặng, giữ vững thái độ điềm tĩnh. Howl ngước lên, nụ cười cao ngạo của cậu như trêu chọc ông ta, rồi nhắc lại cái câu trong bài tế văn mà gã thần chết vừa đọc khỏi miệng vài phút trước:

"Ngài ấy thật sự là một con người vĩ đại, một tấm gương cho chúng ta." Rồi cậu bật cười thật to, to đến mức tất cả mọi người đều quay lại nhìn. Gã thần chết lén liếc nhìn cậu, nhưng vẫn đọc tiếp. Còn Abigail, con bé mang cả một cơn thịnh nộ trong mình.

Nhưng Howl chẳng bận tâm. Phân nửa trong đám người này cậu chẳng quen biết. Cậu chỉ thôi cười khi cảm thấy vậy là đủ. Không ai ho he gì vì biết cậu là ai và sẽ là ai. Người sẽ kế vị kẻ đang nằm trong chiếc quan tài này, và bởi thế Howl càng được nước.

James, dường như cũng chẳng quan tâm đến thái độ đó, bèn mở lời sau khi Howl đã im lặng trở lại. Ông ta cứ luôn dùng cái giọng đó: nhỏ, máy móc và phát âm rất sắc:

"Lúc trước tôi đang định nói với ngài về điều này, nhưng bây giờ chắc điều đó không còn quan trọng nữa."

"Ồ, cứ nói đi. Bất cứ thứ gì làm tôi không ngủ gục luôn ở đây, tôi đều nhận hết."

"Điều này hiện tại chỉ một mình tôi biết, là về nguyên nhân chết của Quỷ Vương." Ông ta hạ giọng. "Ngài ấy không chết vì bệnh tật gì cả. Mà là trúng độc."

Thật sự mà nói, Howl chẳng lấy làm bất ngờ. Nhưng thái độ quan tâm của cậu cải thiện lên chút ít.

"Độc? Ý ông là bị hạ độc ấy à? Bởi ai?"

"Nếu tôi biết thì tôi đã nói rồi."

Bài tế văn vẫn văng vẳng trong tiếng mưa nhưng không lọt vào tai Howl nữa. Cậu cẩn thận quan sát thái độ của James Rider, nhưng thật sự thì ông ta che giấu biểu cảm giỏi đến mức cậu không thể đoán được ông ta thật sự đang nghĩ gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!