ĐẦU BUỔI TỐI. Khi mà vệt sáng cuối cùng của chân trời bị màn đêm nuốt trọn, đó là lúc gió nổi lên ngày một giận dữ. Những cơn gió đến từ phía Bắc, có âm thanh của lá cây và hơi thở lạnh giá của mùa đông, cuối cùng cũng chính thức mang mùa đông đến. Tiếng gió gầm hú như một con thú, len qua các vách núi, cánh rừng, những ngóc ngách bên ngoài lâu đài rồi đập thẳng vào cửa kính.
Angeline có thể cảm thấy nhiệt độ ở hành lang hạ xuống rõ rệt. Nến đã được thắp, cô đi đến phòng Howl ngay khi một người hầu thông báo cậu đã về.
Cô cầm cuốn sách chặt thật chặt bằng cả hai tay mình, và hình như cô đang run lên. Càng về gần phòng Howl, Angeline càng bước chậm lại, đến nỗi có vẻ như cô nghĩ mình sẽ quay đầu về phòng mất.
Howl không biết rằng cuốn sổ này tồn tại, cô có thể giấu nhẹm nó đi.
Đó là một suy nghĩ đầy cám dỗ. Cám dỗ đến nỗi Angeline định quay đi thật. Myris đã viết nhiều, quá nhiều trong này, đến độ cô chắc chắn bà chẳng bệnh tật gì cả. Một người phụ nữ tâm thần không thể viết như thế được.
Đưa cuốn sổ cho Howl cũng là tự chuốc rắc rối vào mình.
Nhưng nếu không đưa cho anh ta, cô cảm thấy như mình càng ngày càng ôm vào nhiều nỗi sợ hãi, cắn rứt, tội lỗi và dằn vặt. Làm sao cô có thể để một đứa con trai thậm chí không biết mẹ mình đã chết như thế nào?
Nếu,
chẳng hạn như,
cô không biết về mẹ mình thì sao?
Bất kỳ ai cũng có quyền được biết về gia đình mình, người thân của mình, kể cả họ còn sống hay đã chết, họ vẫn là niềm an ủi. Và Angeline không chắc mình sẵn sàng cắt điều đó ra khỏi – kể cả đó có là Howl – một đứa con.
Cô gõ cửa.
Và lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, Angeline có cảm giác mình đang làm điều đúng đắn.
Cô không thể chuộc hết tội lỗi của mình, nhưng cô vẫn có thể làm vài điều tốt. Khi cửa mở và gương mặt mệt mỏi của Howl xuất hiện, tim Angeline bỗng đập thình thịch và bàn tay cô run rẩy. Bây giờ thì cô biết rất rõ mình sẽ không nỡ giữ cuốn sổ cho riêng mình, không đời nào.
Đôi mắt cậu ta u ám và mỏi mệt. Cậu ta để cửa ngỏ và quay vào chẳng nói một lời. Bỗng dưng cô nghĩ mình đã đến sai thời điểm.
Dẫu vậy, Angeline vẫn bước vào trong, tiện thể đóng cửa lại. "Tôi có thứ này có lẽ anh sẽ muốn xem."
"Tốt, đúng thứ tôi cần lúc này đấy. Và rượu, cô chắc thứ cô muốn tôi xem không phải một chai rượu quý nào đó cô tìm được ở căn phòng bỏ trống nào chứ? Vì nếu đúng thế, cô có thể uống cùng tôi đấy."
Angeline cau mày bối rối. Cô hiểu tính khí thất thường và cái lưỡi có gai của anh ta, nhưng cô không hiểu điều gì khiến anh ta cáu bực đến thế. Bực bội, bối rối, quẫn trí, bất cứ thứ gì.
"Nếu anh không khỏe," Angeline nói, ôm cuốn sổ da sát ngực. "Tôi sẽ quay lại."
"Không, không, đừng khách sáo thế." Howl nằm xuống ghế sofa, da mặt đỏ ửng lên như người say rượu. Cậu vắt một tay lên trán. "Nhưng nếu đó là vấn đề vớ vẩn nào đấy thì cô có thể tự mở cửa về được."
"Tôi chắc chắn rằng nó chẳng vớ vẩn đâu." Angeline ném cuốn sổ xuống bàn. Cô đã hết kiên nhẫn và bây giờ không phải lúc chơi trò mèo vờn chuột. "Tôi tìm ra thứ này ở tòa tháp Nam."
Howl bỏ tay xuống, dựng mình dậy, hết nhìn Angeline lại nhìn cuốn sổ.
"Làm sao cô vào được trong đó?" Cậu hỏi.
"Cửa mở."
Howl xoa mặt mệt mỏi, rồi cậu với lấy cuốn sổ. "Đây là gì?"
"Phần nhật ký còn lại của mẹ anh."
Angeline đã tập dượt hàng chục lần mình sẽ nói và giải thích như thế nào với Howl. Cô ngỡ mình sẽ nói gì đó nhiều hơn thế, nhưng đó là tất cả những gì cô cần phải nói. Chỉ có thể mà thôi.
"Cô tìm thấy nó rồi ư?" Cậu lật cuốn sách ra. "Tôi tưởng nó thậm chí không tồn tại. Cô đã đọc chưa?"
"Tất cả." Angeline nói, rồi trông thấy Howl mở đến trang giấy bên cạnh hai tờ mà cô đã xé, nhưng dường như anh ta không quan tâm lắm.
"Cô tìm được gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!