CƠN ÁC MỘNG VẪN ẬP TỚI HÀNG ĐÊM từ khi Howl bắt đầu sống ở lâu đài Quỷ.
Mỗi buổi sáng, Howl thức dậy với cơn đau đầu. Nhưng cũng chỉ khoảng nửa tiếng sau nó biến mất.
Cậu không hiểu tại sao.
Lễ đăng quang của cậu diễn ra vào tuần trước. Lâu đài Quỷ chưa bao giờ đông như thế, hầu như không còn ai đề cập đến chuyện Moldark đã chết nữa. Nhưng Howl biết ở sau lưng mình, họ vẫn rì rầm đồn đoán về điều ấy. Kẻ giết người là ai? Tại sao hắn lại làm thế? Bằng cách nào hắn giết được Moldark? Việc ông ta bị ám sát có lẽ đã là một thông tin khó tin và gây sửng sốt, nên người ta càng tò mò về danh phận của thủ phạm.
Nghiễm nhiên, vị bác sĩ đã khám cho ông ta lại nổi tiếng. Vào đám tang, ông ta cũng đến nhưng chẳng chia sẻ điều gì hữu ích cả.
Howl và những người thuộc Hội đồng chỉ cố gắng im lặng hết sức có thể. Dẫu bản thân cậu cũng tò mò.
Sáng hôm nay, người giữ bản di chúc của Moldark đã đến. Anh ta mặc một bộ vest đen ngay ngắn, không vết nhăn nhúm, mái tóc nâu cắt cao được chải gọn. Chắc anh ta chỉ tầm ngoài ba mươi, dáng vẻ nhanh nhẹn, có khuôn mặt hơi xương xẩu và cái mũi cao thẳng, hơi gãy. Anh ta bước thẳng đến trước bàn làm việc của Howl và ngồi xuống đối diện cậu.
"Buổi sáng tốt lành, thưa ngài."
Howl chỉ hờ hững gật đầu. Chiếc ghế của cậu xoay ngang so với chiếc bàn, và Howl ngoái nhìn ra cửa sổ. Mưa rơi lất phất bên ngoài, Rethala vẫn đang vào mùa mưa nên chẳng mấy khi trời tạnh ráo. Cỗ xe ngựa bên ngoài hẳn là của người giữ di chúc. Anh ta có vẻ cũng là loại khá giả.
"Một năm điên rồ phải không?" Anh ta nói khi thấy Howl vẫn chưa chú ý đến mình lắm. Thật ra chẳng có lý do gì mà cậu phải chú ý: bản di chúc của Moldark chỉ là vấn đề giấy tờ trước và sau khi qua đời của ông ta. Những gì viết trong đó đã rõ, mọi tài sản sẽ để lại cho cậu và Abigail, không thể khác được.
"Còn tùy nữa." Howl nói, rốt cuộc cậu cũng quay người lại phía anh ta. "Còn chưa hết năm mà."
Anh ta nhăn trán rồi lấy tay vuốt sống mũi, tỏ ra mệt mỏi. "Tôi biết, nhưng nó dài như cả thập kỷ vậy... Được rồi, tôi mang đến đây di chúc của ngài Moldark. Tôi đã đến một vài lần trước khi ngài ấy qua đời và, cũng không có gì bất ngờ lắm cả."
"Cho tôi xem đi." Howl nói.
Người đàn ông đặt chiếc vali đen lên bàn. Anh ta lật mở những cái chốt, rồi lấy ra trong vali một tập phong bì niêm kín có dấu đỏ. Đặt vali xuống, anh ta để chiếc phong bì ngay ngắn trên bàn, trước mặt Howl.
"Tôi phải báo trước có vài điều hơi kỳ lạ." Anh ta nói, rồi cẩn thận mở niêm phong phong bì. "Nhưng cũng không có gì đáng lo cả, tôi nghĩ vì ngài ấy là người khá kỳ quặc thôi."
"Kỳ quặc ư?" Howl trả lời bằng một tiếng cười. "Ông ta không kỳ quặc, anh bạn. Ông ta là loại vô cảm và tham lam. Nhưng thôi được, cho tôi xem anh có gì ở đó nào."
Người đàn ông lấy những tờ giấy da được giữ phẳng phiu bên trong phong bì ra, ở trong là những nét chữ đều đều màu nâu. Howl cầm lấy bản di chúc. Lẽ ra cuộc gặp mặt ngày hôm nay phải có cả Abigail vì con bé cũng là một phần trong gia đình. Nhưng sự xuất hiện của nó cũng chẳng để làm gì cả ngoài tăng thêm sự giận dữ.
"Ông ấy để lại lâu đài và mọi tài sản cho ngài và tiểu thư Abigail, về cơ bản thì vậy."Anh ta tóm tắt lại. "Đất đai, tiền bạc, những tài sản có giá trị... Tuy nhiên có một phần hơi kỳ lạ." Anh ta cười và những nếp nhăn ở mắt dồn ép lại với nhau. "Ông ấy để lại cây đàn piano của vợ mình cho một người tên Angeline Gallois.
Howl lật tờ giấy. "Ai là Angeline Gallois?"
"Tôi không biết, có lẽ là người quen?"
"Hoặc ông ta có nhân tình."
"Tôi không nghĩ sẽ lộ liễu vậy đâu, vả chăng nếu có..."
Howl ngẩng nhìn anh ta, nhướn mày.
"Được rồi..." Người đàn ông hắng giọng. "Đó là tất cả, liệu ngài có muốn hỏi điều gì?"
"Bây giờ thì chưa." Howl chống tay lên cằm, mắt vẫn dán chặt vào tờ giấy. Cậu đọc đi đọc lại dòng chữ viết "để lại cây đàn piano cho Angeline Gallolis". Cậu không thể làm gì ngoài phỏng đoán về việc cô ta là ai. Cậu chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ cả.
Người đàn ông trong lúc chờ Howl đọc bản di chúc, ngả người ra ghế và nhìn ngắm một hồi căn phòng của cậu. Rồi anh ta dừng mắt ở chùm đèn pha lê màu vàng đục trên đầu:
"Thứ cổ lỗ này vẫn còn ở đây sao? Nó vẫn y nguyên như lần trước tôi đến đây."
"Phải, vì chỉ mới có vài tháng thôi. Tôi đang thuê người sửa sang lại lâu đài rồi." Howl lật lại tờ giấy, chau mày.
"Vài tháng? Không, ý tôi là lần tôi đến đây khi phu nhân qua đời."
Howl ngẩng đầu lên. "Mẹ tôi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!