Bầu trời hôm nay trong xanh hơn bao giờ hết, ánh nắng ấm áp dịu dàng chen qua từng kẽ lá.. Không khí cuối năm cũng dễ chịu hơn với khí lạnh của mùa đông tràn về..
Nhưng không khí càng vui vẻ hơn chính là ngày cưới của Trình Khang và Diệp Tâm.
Phải khó khăn lắm mọi người mới thuyết phục được Trình Khang chịu tổ chức hôn lễ. Không phải Trình Khang không muốn nắm tay người vợ mà mình yêu thương sánh bước lên thảm đỏ.. Nhưng anh đã từng cưới một lần rất hiểu rõ hôn lễ rườm rà, nhiều nghi lễ rắc rối ra sao.. Mà anh lại không nỡ để cho Diệp Tâm vất vả..
Cuối cùng hai nhà phải hứa cắt bỏ những chi tiết rườm rà không cần thiết. Số khách mời chỉ mời những người quen thân thiết giới hạn.
Trình Khang và Diệp Tâm cũng sẽ không cần đi mời rượu, đắn đo suy nghĩ anh mới chấp nhận..
Nhưng anh sai rồi vì bây giờ anh đang vô cùng hối hận. Trình Khang buồn bực ngồi trong phòng thay đồ.. Khí chất ngời ngợi, toàn thân là bộ vest màu trắng sang trọng.
Có điều khuôn mặt đẹp trai lại tối sầm, mày đen cau lại bộ dáng nôn nóng của anh chẳng phù hợp với dáng vẻ bên ngoài..
Trình Khang đưa tay nhìn đồng hồ, anh cũng chẳng biết đây là lần thứ mấy anh nhìn vào mặt kính chứa những con số..
Trình Viện môi nhếch nhẹ, ngồi đối diện chân gác lên bàn bộ dáng như đang xem kịch vui.. Lắc lắc ly rượu đỏ cười cười.."Chỉ mới một đêm mà Cậu làm như hai người bị chia cắt mười năm không bằng."
Trình Khang càng nghĩ càng buồn bực không biết ai lấy đâu ra cái phong tục quái quỷ gì nữa. Trước ngày cưới không cho anh và vợ của anh gặp mặt nhau.. Diệp Tâm bị đưa về Diệp gia, nói gì nào là đúng giờ hai vợ chồng mới gặp được nhau nếu không sẽ không may mắn..
Cả đêm anh trằn trọc không ngủ được.
Có bao giờ Diệp Tâm rời xa anh lâu như vậy đâu. Không biết cô có khóc hay ngủ không được ăn không ngon giống anh không đây.....
Trình Khang đã buồn phiền không thôi còn bị Trình Viện châm chọc anh cáu giận nói.."Anh làm sao hiểu được cảm giác này.. Không phải sau khi cưới anh con bỏ đi biền biệt một tháng sao. Bị ép cưới khác với tự nguyện mà.."
Trình Viện lườm lấy anh.."Tôi cứ tưởng cưới lần hai cảm giác đã quen"
Chẳng ai chịu thua ai.. Trình Khang nghe Trình viện nói có chút sửng sốt.. Anh nói Trình Viện mà không nghĩ lại mình lúc cưới Trần Kiều Hân.. Anh chẳng hề có thái niệm giờ giấc như một con rối ai bảo gì làm đó.
Chẳng chờ mong hay có cảm xúc gì khác là chán ghét..
Trình Khang ngậm miệng chẳng thèm nói nữa.. Vì bây giờ anh thật sự rất nhớ bảo bối của anh rồi..
Nếu bên Trình Khang không khí chẳng vui vẻ gì.. Bên phòng Diệp Tâm càng nhốn nháo hơn bao giờ hết..
Diệp Tâm trên người là chiếc váy cưới trắng
bồng bềnh, cổ áo trễ vai khéo léo khoe bờ vai trắng mịn.. Mái tóc được vấn cao đánh rối phía trước những loạn tóc mây được thả nhẹ hai bên gái tai, trên đầu đội chiếc vương miện nạm đầy kim cương cùng voan lưới buông dài phía sau.. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng nhìn Diệp Tâm xinh đẹp lung linh không khác gì một nàng công chúa kiều diễm bước ra từ những câu truyện cổ tích.
Có điều lúc này Diệp lão gia và Diệp Ngạn đang phát điên chẳng biết phải làm sao với cô.."Ông.. Tâm không cưới nửa đâu.. Híc.. Cho Tâm gặp chồng Tâm nha..."
Diêp Tâm mếu môi hai tay xách lấy váy cưới chỉ muốn ra khỏi phòng để đi tìm Trình Khang..
Từ tối hôm qua bọn họ tốn biết bao nhiêu là thời gian mới dụ dỗ đưa Diệp Tâm về Diệp Gia. Cô cũng đã nghe mọi người giải thích phong tục này nọ....
Nhưng không ngờ đã lâu vậy cô vẫn không gặp được Trình Khang..
Bây giờ cái gì cô cũng không muốn nghe.. Chỉ muốn gặp chồng mình ngay mà thôi..
Diệp Tâm rất rất nhớ, vô cùng nhớ nha..!
Diệp lão gia giơ tay ra cảng đường.. Vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài lần thứ mấy ông cũng không đếm được, xuống nước nài nỉ cháu gái.."Tiểu Tâm ngoan.. Một chút.. một chút nữa thôi.. Ông sẽ cho cháu gặp chồng cháu.."
Diệp Tâm nào nghe bĩu môi, hếch mũi muôn vạn biểu cảm.."Ông nói dối.. Câu này ông nói bao nhiều lần rồi nha..... Từ tối giờ lúc nào ông cũng nói thế mà có cho Tâm gặp đâu.. Híc.."
Diệp lão gia ho khan sờ mũi.. Quay sang kéo tay con trai mình nhờ Diệp Ngạn tiếp ứng..
Diệp Ngạn hắng giọng bước đến nắm tay Diệp Tâm dỗ dành.."Ông nội không nói dối cháu đâu. Một chút nữa chú sẽ đưa cháu đi gặp Trình Khang được không..?""Không được.. hức.. hức Tâm muốn ngay bây giờ... ngay bây giờ.... hức... Không chịu đâu.... Ông ơi...."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!