Trương Thúy Hoa xông đến trước mặt Diệp Tâm, tức giận quát lớn...
Diệp Tâm rụt vai rút vào lòng Trình Khang, sợ sệt nhìn người đang mắng mình..
Diệp Tâm cảm thấy thật ủy khuất người đàn bà này thật đáng sợ không khác gì mẹ chồng của Ái Liên trong phim cả..
-" Thúy Hoa. Em bình tĩnh đi.."
Trình Quân kéo lấy tay bà bị bà vung ra..
-" Bình Tĩnh.. Anh bảo em bình tĩnh thế nào"
Hung hăng quay qua Trình Khang..
-" Kết hôn.. kết hôn gì chứ.. Mẹ không chấp nhận cô ta.. Con tại sao có thể mù mắt chọn lựa một đứa hỗn xược chẳng có phẩm hạnh như vậy.. Có phải con bị nó bỏ bùa mê gì rồi không.."
Trình Khang trái lại với Thúy Hoa anh vô cùng bình tĩnh, thái độ lạnh lùng chậm rãi lên tiếng..
-" Mẹ muốn nói gì tùy mẹ.. Chúng con đã kết hôn. Tâm Tâm bây giờ là vợ của con. Con về đây để thông báo chứ không có ý định hỏi ý kiến mẹ. Còn nữa.. mẹ không đồng ý cũng chẳng sao.. Vì với con mọi quyết định của mẹ bây giờ không còn quan trọng.."
Thân người Thúy Hoa chao đảo phải chống tay vào thành ghế mới đứng vững.. Sắc mắt tái đi, mắt trừng lớn như không thể tin được những lời mình vừa nghe...
Hai tay bà nắm chặt, liếc nhìn Diệp Tâm được Trình Khang ôm trong lòng.. Bà hít thở sâu, bước đến nắm tay anh dịu giọng hạ mình....
-" Khang.. mẹ biết con trách mẹ về chuyện của của Kiều Hân. Nhưng con phải biết mẹ chỉ muốn tốt cho con. Kiều Hân con bé nó còn yêu con nhiều lắm.. Hãy nghe lời mẹ, rời xa cô gái này.. Chỉ có Kiều Hân mới xứng đáng làm vợ của con...."
Trình Khang cảm nhận người trong lòng run rẩy.. Diệp Tâm không biết nghĩ gì chỉ thấy mặt cô tái nhợt cô ngẩng mặt mím môi, rồi quát lớn với Thúy Hoa..
-" Không.. Khang là của tôi.. là của tôi.... Bà là đồ xấu bà đáng ghét lắm... Bà là phù thủy mà...."
Hai mắt Trương Thúy Hoa trừng lớn, cơn giận khó khăn lắm mới áp chế được lại bùng cháy dữ dội, bao năm qua ai dám chửi mắng bà như thế.. Đã vậy nhìn xem trước mặt biết bao là người giúp việc.. Hỏi xem sau này bà còn mặt mũi nào nhìn ai.. Không thể kìm chế cơn giận bà liền giơ tay lên..
-" Đồ hỗn xược xem hôm nay tôi giáo huấn cô như thế nào "
Bốp
Một cái tát dán xuống, nhưng người chịu phái cái đau đớn này không phải Diệp Tâm mà là Trình Khang.. Vừa thấy Thúy Hoa giơ tay anh đã kịp thời ôm Diệp Tâm vào lòng xoay người hưởng trọn cái tát của mẹ mình..
-" Em làm gì vậy...?"
Trình Quân bước đến nắm vai bà ta đẩy ra.. Thúy Hoa nhìn vào tay mình run rẩy rồi nhìn một bên mặt đỏ ửng của Trình Khang, lấp bấp hối hận..
-" Khang.. mẹ.. mẹ không cố ý"
Diệp Tâm dù ở trong lòng anh nhưng cô thấy rõ Trình Khang bị đánh.. Mắt cô lập tức nhòe nước mắt... Nức nở ôm lấy mặt anh khóc nấc lên..
-" Khang... Đau lắm.. đau lắm hả anh
.. oa.. sưng rồi... đỏ nữa... oa......."
Trình Khang không quan tâm Thúy Hoa nói gì anh lập tức ôm lấy Diệp Tâm dỗ danh..
-" Ngoan.. Không khóc.. Anh không đau
.. không sao. Không sao.. Đừng khóc.."
Diệp Tâm khóc nghẹn lắc đầu không chịu tin.. Cô ôm lấy anh nghẹn ngào, trái tim bé nhỏ thắt lại, xoay mặt nhìn Trương Thúy Hoa miệng nhỏ mếu máo mắng chửi..
-" Bà là đồ xấu.. đồ xấu mà.. Tôi sẽ bảo ông nội đánh bà cho mà xem... hức....."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!