Chương 40: Về Diệp Gia

Đến tối theo như lời đã hứa Trình Khang đưa Diệp Tâm về Diệp gia..

Đã lâu rồi Diệp Tâm mới trở lại nơi đã gắn bó với mình bao năm qua. Cảm giác có chút nhớ nhung còn pha lẫn bỡ ngỡ...

Xe vừa vào cổng chính, Diệp lão gia đã đích thân ra đón cháu gái.. Trước khi đến đây Trình Khang đã gọi trước cho ông.. Diệp Ngạn đi gặp đối tác vẫn còn chưa về.. Nhà chỉ có mình ông và những người giúp việc..

Trình Khang xuống xe, gật đầu với ông, đi vòng qua bên hướng khác mở cửa cho Diệp Tâm..

-" Ông nội..."

Diệp Tâm vừa xuống xe đã cười nói vui vẻ còn thân mật nhào đến ôm Diệp lão gia..

-" Ôi.. Tiểu Tâm.. Cháu gái của ông. Có nhớ ông nội không.."

Chỉ nửa năm không gặp mà Diệp Tâm của ông hoàn toàn thay đổi.. Khuôn mặt u buồn không cảm xúc năm nào bây giờ rạng rỡ, xinh đẹp đến lóa mắt.. Dáng dấp ốm yếu xanh xao ngày xưa chỉ còn trong quá khứ. Diệp Tâm hôm nay có da có thit sắc khí hồng nhuận giống như con bé chưa bao giờ trãi qua giai đoạn kia, không hề để lộ một dấu vết nào..

Nghĩ mà vui mừng, Diệp Lão gia đưa mắt nhìn Trình Khang bằng sự cảm kích... Trình Khang đương nhiên hiểu ý mỉm cười nhìn ông..

-" Nhớ... Tâm nhớ ông nè...À.. Tâm mua rất nhiều quà cho Ông nữa..."

-" Ôi. Tiểu Tâm thật ngoan.. haha"

Diệp Tâm ríu rít khoe với Diệp Thành.. Lại xoay người tìm kiếm Trình Khang.. Thấy anh đi phía sau liền thả tay Diệp lão gia ra  nhào vào lòng anh nũng nịu..

-" Khang.. Quà của ông đâu.. anh đưa cho ông xem đi..n..."

-" Anh đưa cho Thím Ngô đem vào trước rồi.."

-" À.."

Diệp Tâm gật đầu, kéo lấy tay Trình Khang vào nhà vui vẻ khoe với anh..

-" Vào... vào nhà đi.. Tâm cho anh xem phòng đẹp của Tâm nè.. Có sao.. có gấu nhiều lắm.."

Diệp Thành thấy Diệp Tâm lúc đầu còn thân thiện với mình thế mà giờ làm lơ, dính lấy Trình Khang không rời.. Ông đi sau nhìn đôi trẻ cười híp mắt lắc đầu...

Buổi cơm diễn ra vô cùng vui vẻ. Diệp Tâm rất ngoan ngoãn ăn cơm.. Diệp Tâm biết Trình Khang rất vui khi cô ăn giỏi.. Nên Diệp Tâm tập thành thói quen cố gắng không bỏ thừa cơm nữa.. Khi ăn xong lại đưa chén cho Trình Khang xem như một đứa trẻ khoe thành tích chờ người lớn khen thưởng..

Những lúc như vậy Trình Khang sẽ hôn lên mặt cô rồi nói..

-" Vợ của anh giỏi lắm.."

Ai đó sẽ thích thú nhoẻn miệng cười xinh đẹp.... Một màn này lọt vào mắt Diệp Thành ông càng khâm phục Trình Khang hơn. Có thể bao dung, kiên nhẫn, nuông chìu Diệp Tâm đến mức này ông còn chưa làm được..

Ăn cơm xong Diệp Tâm liền kéo tay Trình Khang lên phòng mình..

Căn phòng vẫn như vậy, hàng ngày Diệp lão gia vẫn bảo người làm lên quét dọn sạch sẽ..

Cảm giác đầu tiên của Trình Khang khi nhìn vào căn phần này là rất mơ mộng... Đúng vậy một căn phòng được trang trí màu sắc trang nhã là màu trắng hòa cùng với màu hồng đáng yêu...

Khắp nơi trong căn phòng rất nhiều thú nhồi bông được đặt dưới sàn..

Phía trên được treo rất nhiều ngôi sao thủy tinh đủ màu sắc...

-" Đẹp... đẹp không... anh nói Tâm nghe đi.."

-" Đẹp..."

Diệp Tâm kéo Trình Khang ngồi xuống giường, ôm lấy anh muốn biết cảm nghĩ của anh...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!