Chương 30: Diệp tâm đáng thương

Mở cửa ra Trình Khang dắt tay Diệp Tâm vào nhà..

Diệp Tâm đưa mắt hết nhìn trái lại nhìn phải.. Mọi thứ điều lạ lẫm, căn nhà này không to bằng nhà của cô nhưng rất đẹp nha...

Nhìn vẻ ngơ ngẩn của Diệp Tâm.. Trình Khang buồn cười, nắm lấy tay dắt cô lên lầu, Diệp Tâm thơ thẩn đi theo sau.. Cái gì lạ lạ là cô điều nghiêng đầu nhìn đến khi khuất tầm mắt mới thôi..

Vốn sống của Diệp Tâm rất ít ỏi chỉ viết ăn uống ngủ nghỉ cái gì cũng không quan tâm.

Mười chín năm qua cô luôn mơ mơ hồ hồ, chẳng đặt bắt cứ điều gì vào mắt... Chỉ từ khi tiếp xúc với Trình Khang. Diệp Tâm mới bắt đầu thay đổi, cô mới biết thế giới này nhiều màu sắc lạ lẫm đến vậy.. Diệp Tâm tuy mười chín tuổi nhưng tâm hồn như một đứa trẻ thơ, bây giờ mới học ăn học nói.. Và người có thể dạy cho Diệp Tâm tốt nhất không ai khác chính là Trình Khang...

Trình Khang nắm lấy tay Diệp Tâm dắt vào phòng mình.. Anh xoay người cô lại..

-" Đây là phòng của chúng ta.."

Diệp Tâm lại đưa mắt nhìn xung quanh.. Ừm căn phòng rất đẹp, nhưng không có gấu bông và cả những ngôi sao treo lủng lẳng như phòng cô..

Trình Khang cúi đầu nhìn ánh mắt to tròn nhiều biến hóa, anh nhếch môi, hai tay ôm lấy mặt cô hỏi..

-" Tâm Tâm nói xem em có muốn ở cùng phòng với anh không?"

Nhà anh có đến hai phòng, nhưng anh làm sao để cô ở riêng cho được..

Trình Khang suy nghĩ trước hết phải tập cho Diệp Tâm nói nhiều một chút.. Đây là chuyện nên làm đầu tiên..

Diệp Tâm bị anh ôm lấy mặt, môi hồng chu nhẹ nhưng vẫn không nói... Diệp Khang lấy hai ngón trỏ xoa nhẹ nhè phần má trắng mịn của cô, mắt dài nheo lại..

-" Tâm Tâm không thích ở cùng với anh à..?"

Thở dài một hơi buông mặt cô ra giọng buồn bã..

-" Vậy thôi anh sang phòng khác "

Thấy anh bỏ đi Diệp Tâm liền quýnh lên chẳng biết làm sao, liền nức nở bước đến trước ôm lấy anh...

-" Thích.. Thích... mà"

Nhìn cô muốn khóc.. Trình Khang cố giữ cho mình cứng rắn.. Kéo lấy cô ra..

-" Thích gì?"

Diệp Tâm nghiêng đầu nghĩ một chút níu lấy tay anh non nớt trả lời..

-" Thích... anh...."

Thấy anh trầm tư im lặng nhìn cô. Diệp Tâm sợ anh vẫn muốn đi, bổ sung thêm..

-" Tâm... thích.... anh...ở... ở chung với... anh.."

Cô nói đứt quảng giọng ngọt ngào như trẻ con, mang chút giọng mũi khó khăn lắm mới nói ra hết câu...

Trái tim Trình Khang mềm nhũng, kéo cô vào lòng hôn lên tóc cô mỉm cười..

-" Anh hiểu rồi. Chúng ta sẽ ở chung.."

Mặt dán vào ngực anh.. Diệp Tâm chớp mắt thở ra một hơi nhẹ. Lại thấy anh siết chặt người cô.. Diệp Tâm đưa tay ôm lấy anh..

Cả buổi sáng trôi qua rất nhanh, Trình Khang hôm nay tự tay xuống bếp nấu ăn..

Sợ bị dầu văng trúng cô, Trình Khang bắt Diệp Tâm ngồi ngoài sopha.. Thế mà mới mấy giây người không chịu nổi lại là anh..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!