Chương 27: Mất tích

Đến tối sau khi Diệp Tâm ngủ say trên giường. Nhìn khuôn mặt say giấc, Trình Khang mỉm cười. Kéo chăn đắp cho cô, anh mới ra về... Vừa ra khỏi phòng thì gặp Thím Ngô.. Buổi tối bà luôn là người ở lại túc trực bên cạnh Diệp Tâm..

-" Bác sĩ Trình. Cậu vất vã rồi."

-" Không có gì. Tôi về trước đây"

Thím Ngô gật đầu, thở dài. Đây là một người đàn ông tốt.. Tiểu thư à... cô mà không tỉnh táo sẽ có cô gái khác dành mất cho xem..

Bà khép cửa lại, nhìn Diệp Tâm nằm trên giường.. Bà đã chăm sóc Diệp Tâm từ nhỏ, nên trong lòng bà vốn xem Diệp Tâm như con gái của mình luôn muốn cô được hạnh phúc..

Tầm tám giờ tối Diệp Thành cùng con trai của mình chính là chú ruột của Diệp Tâm, tên là Diệp Ngạn.. Trên thương trường Diệp Ngạn là một doanh nhân có tiếng lừng lẫy. Bao đời Diệp Thị được xem như một trong mạch rồng kinh tế của trong nước..

Diệp Thành nay lớn tuổi mọi việc điều giao lại cho Diệp Ngạn.. Ông và vợ đã ly hôn, ông còn có hai con trai hiện đang du học tại Mỹ. Ông không có con gái nên rất thương Diệp Tâm..

Những ngày qua Diệp Ngạn đi công tác, vừa mới xuống sân bay đã đến đây thăm cháu gái của mình....

Cầm ly trà thím Ngô rót uống, Diệp lão gia thở dài..

Diệp Ngạn ngồi trên giường xoa lấy tay Diệp Tâm.. nghe ba mình thở dài ông nhíu mày khó hiểu..

-" Ba. Không phải ba nói nhờ bác sĩ Trình nào đó. Tình hình sức khỏe con bé tốt hơn rồi à. Sao ba còn lo lắng.."

Diệp Thành đăm chiêu nhìn vào khuôn mặt non nớt của Diệp Tâm..

-" Hiaz.. Con bé đã khỏe ngày mai có thể xuất viện rồi. Thời gian sau này không có Trình Khang. Con bé phải làm sao. Mà chúng ta cũng đâu thể bắt ép người ta bên cạnh nó suốt được "

Đây đâu phải trách nhiêm của Trình Khang..

mấy ngày qua tận tâm chăm sóc Diệp Tâm như vậy, ông đã biết ơn lắm rồi..

Diệp Ngạn trầm ngâm một chút lại nói..

-" Không thể dùng cách nào khác à?"

Ví dụ như quyền lực hay tiền bạc.. Diệp lão gia đưa mắt nhìn con trai mình, ông làm sao không hiểu suy nghĩ Diệp Ngạn..

Hừ mũi nói..

-" Nếu cậu ta tầm thường như vậy. Thì ta cũng không cần phí công nhọc lòng."

Mà nói cháu gái của ông có ngốc nhưng lại rất biết chọn người để đặt tâm mình vào..

-" Thôi được rồi ba đừng suy nghĩ nhiều. Tối rồi con đưa ba về. Chuyện ngày mai hãy để ngày mai tính."

Lúc nghe ba của mình nói Diệp Tâm lần đầu chịu gần gũi với một người lạ. Ông đã rất bất ngờ. Phải biết từ nhỏ cả Diệp Ngạn, Diệp Tâm cũng bày xích huống chi người lạ.

Hai người ngồi một chút nữa. Diệp Ngạn bước đến..

-" Ba. Chúng ta về thôi."

Diệp lão gia nhìn ngoài cửa hai vệ sĩ thay ca rời đi ăn tối vẫn chưa vào ông có chút lo lắng..

Thím Ngô thấy vậy mới nói..

-" Lão gia. Ông về đi không sao đâu. Hai cậu ấy cũng sắp vào rồi. Tiểu thư cũng đã ngủ.

Ông đừng lo.."

-" Có thím Ngô ở với Tiểu Tâm ba đừng lo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!