Chỉ một tuần trôi qua.. Tần Thị đã bị Âu Thị chèn ép đến mức thở không nổi. Các hợp đồng không cánh mà bay.. Tần Mạnh bất lực vùng vẫy không lối thoát.. Các cổ động điều đồng loạt rút vốn.. Tần Thị trong thời gian ngắn hoàn toàn bị xóa trên thương trường..
Tần Tuyết Mẫn chưa thể tin đó là sự thật..
-" Tiểu thư cô đã về. Cô lên phòng khuyên ông chủ đi. Từ hôm qua đến giờ ông ấy không ăn uống gì.."
Tay nắm chặt túi xách hai mắt Tần Tuyết Mẫn đỏ hoe.. Chậm rãi mở cửa phòng..
Mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô ta...
Tần Mạnh nằm trên sopha đã ngủ không biết vì quá mệt hay vì say.. Tần Tuyết Mẫn ngồi xuống bên cạnh, nghẹn ngào..
-" Ba.. Ba con xin lỗi.."
Tần Mạnh mệt mỏi mở mắt nhìn, mấy ngày nay ông cũng biết, Tần Tuyết Mẫn bỏ hết sĩ diện đến gặp Trình Viện van nài, còn đứng trước cửa nhà Trình Gia cả một ngày, nhưng không gặp được Trình Viện.. Ông vừa tức vừa thương.. Dù sao cũng là con gái của ông, làm sao ông bỏ được đây..
Tần Mạnh ngồi dậy, day day trán..
-" Ba suy nghĩ kĩ rồi. Tất cả mất hết nhưng ba vẫn còn chút tiền tiết kiệm. Chúng ta sẽ qua Mỹ định cư."
-" Ba hãy để con đến gặp Trình Viện xin bỏ qua cho chúng ta được không..?"
Cô ta biết rõ công ty quan trọng như thế nào với ba của mình.. Mấy ngày nay xảy ra chuyện, cô ta chạy khắp nới nhờ sự giúp đỡ. Nhưng chẳng ai dám đối đầu với Âu Thị.. Lại nói Trình Viện không cho cô ta cơ hội được gặp mặt anh..
-" Tiểu Mẫn. Ba mất tất cả nếu bây giờ con còn không nghe lời ba. Có phải con muốn ba chết con mới vừa lòng không?"
-" Ba.. Ba đừng như vậy mà. Được được chúng ta sẽ sang Mỹ."
Tần Mạnh nhắm mắt lại, để từ bỏ công ty như tự tay cắt lấy phần thịt của mình. Vô cùng đau đớn, nhưng ông có thể làm gì hơn..
-" Ba. Con xin lỗi.."
Tần Tuyết Mẫn nhào vào lòng ôm lấy ông.
Tất cả là do cô mà nên...
Trình Viện mấy ngày qua không hề đến cơ quan. Anh ở nhà cùng Y Tịnh.. Hai người quyết định chuyển về Trình gia sống..
Y Tịnh có thể dưỡng thai tốt hơn, anh cũng có thể an tâm khi mình vắng nhà. Lại nói bây giờ anh không chịu, người bị đuổi ra ngoài chỉ có mình anh..
Anh thật đáng thương mà.. Y Tịnh bây giờ là bảo bối là công thần của Trình gia.. Phức Nhã cưng chìu hết mức.. Cẩn thận chăm sóc từng chút một.. Trình Khiêm tuy không có thái độ quá rõ ràng... nhưng chỉ cần nghe ai nói có món gì ngon hợp cho người mang thai, ông đã cho cấp dưới đi tìm kiếm bằng được..
Trình Viện thì khỏi nói đến, anh như nam châm dính chặt trên người Y Tịnh.. Xa cô một chút lại không yên tâm..
Dạo rằng đây Y Tịnh bắt đầu nôn nghén.. Sắc mặt xanh xao không ít.. Trình Viện đau lòng xót vợ.. Lúc này người đàn ông nào đó đang ôm lấy vợ dỗ dành..
-" Bà xã. Em uống chút sữa được không. Cả ngày ăn gì cũng nôn ra hết. Làm sao chịu được "
Y Tịnh vùi mặt vào lòng anh, nhắm mắt lại dạ dày rất là khó chịu..
-" Em rất mệt, không muốn ăn gì.."
Trình Viện đau lòng hôn lên trán cô.. Suy nghĩ phải làm sao đây. Rồi lại trách chính mình, tự nghĩ trong đầu, sinh một đứa là được rồi.. Mang thai thật là vất vã. Anh sẽ không để vợ mình chịu khổ như vậy nữa đâu...
Cũng may mấy ngày sau, Phức Nhã nhờ hỏi thăm người quen, tìm được loại thuốc bổ mà lại chóng nghén dành cho Y Tịnh.. Phối hợp với quy trình ăn uống theo thực đơn.. Y Tịnh không còn bị hành nôn nghén mà còn ăn được ngủ được.. làm cả nhà vui mừng khôn siết..
Buổi tối Y Tịnh nằm trong lòng Trình Viện, hai mắt trao tráo làm sao cũng không ngủ được.. Bàn tay đặt lên ngực anh không yên phận, nghịch đến nghịch lui..
-" Bà xã.."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!