Trình Khang bên ngoài thông qua khe cửa nhìn hình ảnh cảm động trước mắt..
Trình Khang lại nhớ lần đầu gặp Y Tịnh.. Đó là cách ba năm về trước, khi anh ta theo đoàn thiện nguyện về khám bệnh miễn phí cho người dân ở quê cô..
Lúc đó cô nhìn còn non nớt hơn cả bây giờ..
Y Tịnh là sinh viện ở trường hỗ trợ cho đoàn Y tế... Cô thật sự gây chú ý cho anh, là một cô gái nhỏ nhắn nhưng không ngại gian khổ,
lại rất lương thiện, trên người mặc chiếc áo mưa nhìn cũng không lành lặn cho lắm. Thế mà nhìn thấy một em nhỏ bị ướt rất sẵn lòng cởi chiếc áo mưa cho bé gái kia.. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp bị màn mưa mà ướt sủng, cô lại nở nụ cười hạnh phúc.. Qua mấy hôm không gặp.. Anh lại bắt gặp cô ngồi ở một góc bệnh viện khóc tức tưởi vô cùng đau khổ.
Anh lẵng lặng đứng nhìn cô khóc, trong khỏanh khắc ấy, anh rất muốn bước đến lau nước mắt cho cô dù hai người chỉ chạm mặt nhau vài lần.. Ngay lúc đó anh lại nhận được điện thoại của quản gia ở nhà bảo mẹ anh bệnh nặng về gấp... Về đến nơi chào đón anh là một người mẹ khỏe mạnh cười đến vui vẻ và một hôn lễ đã được định sẵn..
Sau ba năm người con gái năm đó còn lưu lại trong trí nhớ anh nay đã trở thành chị dâu của mình.. Trái đất này nói lớn thật ra rất nhỏ.. Ngày đó vừa gặp lại cô anh có chút sửng sốt mới nhìn Y Tịnh chăm chú nên khiến Trình Viện phòng ngừa anh ta cho đến bây giờ..
Trình Khang lắc đầu cười khổ, rồi lại mừng thay cho Y Tịnh.. Cô gái tốt bụng ấy cũng đã gặp được bến đỗ bình yên...
Vừa mới xoay người, Trình Khang bất ngờ gặp hai y tá cùng một số người đẩy chiếc giường đi đến, bệnh nhân là một cô gái, tuy mắt nhắm nghiền nhưng khuôn mặt đường nét rất thanh tú chỉ là sắc mặt cô ấy nhợt nhạt không hề có sức sống.
Trình Khang lẫm bẫm..
-" Là cô ấy.."
Anh bước đến nhìn hai y tá..
-" Chuyện gì vậy?"
-" Bác sĩ Khang. Diệp tiểu thư bị ngất.."
Y tá vội vã trả lời...
-" Đưa vào phòng cấp cứu.."
Trình Khang nhìn qua ông cụ đang đi đến cùng hai vệ sĩ áo đen.. Rồi thu lại tầm mắt rất nhanh vào phòng cấp cứu làm công việc của mình...
Sáng sớm Phức Nhã đã đến sớm thăm Y Tịnh..
-" Tiểu Tịnh con phải ăn hết chén cháo này biết không. Phải bồi bổ thật nhiều.. Hôm qua con làm ba mẹ lo lắm có biết không hả.."
Phức Nhã vừa đút cháo cho Y Tịnh vừa lầm bầm, trái tim vẫn còn chưa yên ổn mà.
-" Mẹ.. mẹ để con tự ăn được rồi.."
Cô rất ngại khi được mẹ chồng chăm bẫm đến vậy..
-" Không được. Để mẹ. Kể từ bây giờ không được cãi lời mẹ.. Trái tim mẹ không đủ khỏe đâu. Bị con hù dọa nhiêu đó đủ rồi.."
Bị bà mắng yêu, Y Tịnh ngoan ngoãn hé miệng mà ăn.. Phức Nhã mới vừa lòng ...
Trình Viện sau khi nghe điện thoại bước vào, đi đến ngồi bên cạnh Y Tịnh...
-" Bà xã.. em ở với mẹ nha. Anh có việc giải quyết sau đó trở về với em.."
Hôm nay cô có thể xuất viện. Trước khi cô ra viện anh phải giải quyết một số vấn đề..
Nói rồi khom người hôn lên trán cô..
-" Dạ. Anh đi đi "
Trình Viện lấy áo khoác nhìn Phức Nhã..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!