Hạnh phúc là được trở về sau một ngày dài, được nấu cho nhau ăn một bữa ăn, ôm nhau ngủ rồi thủ thỉ chuyện vui buồn cho nhau nghe, gác lại những bão giông sau cánh cửa... Thế là đủ!
Như lúc này, trái tim tràn đầy thỏa mãn, Trình Viện đưa mắt nhìn thiên hạ ngủ trong lòng.. mà hạnh phúc không nói nên lời...
Ánh sáng buổi sớm chiếu nhẹ qua rèm phản phất xuống khuôn mặt ngây thơ đang nằm trên ngực anh...
Từng ngày trôi qua Trình Viện biết anh bây giờ đã hết thuốc chữa rồi.. Làm gì, đi đâu, ở đâu, từng giây từng phút điều nghĩ đến cô gái nhỏ này..
Đến mức bọn Trương Hải thường xuyên trêu chọc còn bảo đấy là quả báo của anh..
Lúc đầu còn mặt nặng mày nhẹ bỏ bê con người ta.. Giờ thì lo được lo mất, hễ ai mà nhen nhóm dòm ngó là anh liền tìm cách triệt ngay tức khắt.....
Haiz.. tất cả mỗi thứ cung bật đều vì cô gái này mà có.. Biết làm sao đây.. mỗi sáng thức dậy là chỉ muốn ôm cô ngủ tiếp.. Chẳng muốn rời giường chút nào..
Giơ tay cầm lấy điện thoại, lại thấy có gì đó không đúng. Thường thì Y Tịnh tranh thủ dậy sớm cùng ăn sáng với anh. Nhưng hôm nay giờ này mà cô vẫn ngủ rất ngon lành..
Trịnh Viện đưa tay, sờ lên trán rồi lên mặt vợ..
Bình thường không có vấn đề gì.. lại không yên tâm sờ tới sờ lui trên mặt, trên cổ cô..
Y Tịnh cảm nhận trên da ngứa ngứa cô bắt lấy tay anh, mắt vẫn nhắm, miệng lẩm bẫm..
-" Ông xã..."
-" Tịnh Tịnh.. em mệt sao?"
Ôm lấy mặt cô xoa nhè nhẹ..
Y Tịnh không biết diễn tả như thế nào cô chỉ thấy người giống như không có sức lại sợ anh lo lắng, cô mở đôi mắt lem nhem còn ngái ngủ nhìn anh mơ màng nói..
-"Em chỉ hơi mệt.. Ông xã hôm nay anh ăn sáng một mình nhé.. "
Chuyện ăn sáng không quan trọng.
Quan trọng là sức khỏe của cô.. Trình Viện lo lắng nói..
-" Bà xã.. Em không khỏe sao. Anh đưa em đi khám nhé."
Y Tịnh nhanh chóng lắc đầu, mỉm cười..
-" Em có bị gì đâu. Anh đi làm đi.. Cho em nằm nghỉ một chút sẽ hết thôi.."
Nhìn anh vẫn không yên tâm Y Tịnh hôn nhẹ lên môi anh cam đoan..
-" Thật mà. Anh cứ đi làm đi. Nếu em thấy quá mệt sẽ gọi anh về được không. Giờ em chỉ muốn ngủ một chút.. Anh đừng lo.."
Trịnh Viện nghe cô nói như thế, suy nghĩ một chút ôm cô nằm xuống, kéo chăn đắp cho cô.. hôn lên trán cô rồi dặn dò...
-" Nhớ có gì phải gọi cho anh ngay, biết không?"
-" Dạ.."
Y Tịnh ngoan ngoãn gật đầu, rồi cuộn lấy chăn nhắm mắt lại..
Trịnh Viện sau khi thay đồ, thấy cô đã ngủ thíp đi.. Anh hôn lên trán cô một lần nữa, ra khỏi phòng.. Suy nghĩ một chút chạy xe mua đồ ăn sáng để sẵn.. Rồi mới đi làm...
n gần trưa, Y Tịnh mới dậy.. Lúc này cô thấy khỏe khoắn hơn hẳn.. Nhìn điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ điều của Trịnh Viện..
Y Tịnh mỉm cười bấm gọi lại, rất nhanh liền có người bắt máy.. giọng Trình Viện trong điện thoại không giấu nỗi lo lắng..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!