Chương 2: Sang MaCao

Dưới ánh nắng ấm áp chiếu qua tấm rèm mỏng, chiếu rọi xuống thân thể mềm mại người con gái..

Vốn là buổi tối sau khi tắm rửa xong Y Tịnh muốn chờ Trình Viện về.. Không ngờ lại nằm trên sopha ngủ quên...

Ánh nắng chan hòa chiếu rọi khuôn mặt trắng noãn, ngũ quan hài hòa xinh đẹp, mang chút ngọt ngào dịu dàng khiến người khác ngắm nhìn liền bị thu hút.. Mái tóc đen mượt dài ngang thắt lưng xõa qua vai có chút rối nhẹ...

" Reng... reng..."

Nghe tiếng chuông cửa Y Tịnh liền tỉnh ngủ hẳn, đôi mắt to tròn ngơ ngác hồi hộp, môi hồng cắn nhẹ, chần chừ vài giây rồi chạy ra mở cửa quên cả việc phải vuốt tóc lại..

Khi cánh cửa mở ra, trước mắt không phải là Trịnh Viện khiến Y Tịnh thở phào nhưng trong lòng có chút gì đó mất mát  khó tả...

Dịu dàng nở nụ cười ngây ngô..

-" Mẹ. Sao mẹ lại đến đây? "

Nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp, khuôn mặt non nớt chân chất  trước mắt khiến người ta yêu thương mà Phức Nhã chạnh lòng, xót xa cho con dâu của mình lại tức giận đứa con trai của chính mình bao nhiêu...

-" Nào. Mẹ có mua đồ ăn sáng cho con.. Vào đây ăn một chút "

Bà không trả lời ngay, nắm lấy tay Y Tịnh đi vào bếp nhanh chóng đem đồ ăn sáng xếp ra...

Hai mắt Y Tịnh cay cay, hít mũi cảm động..

-" Mẹ. Cám ơn mẹ "

Cô chưa bao giờ nghĩ mình tốt số lại được gả vào nhà hào môn, lại được mẹ chồng yêu thương như vậy..

Trình phu nhân mỉm cười phúc hậu gõ đầu cô..

-" Đồ ngốc. Có gì mà cám ơn, con là con dâu cũng như con gái của mẹ.. Nào lại ăn cho nóng.."

-" Mẹ con lên rửa mặt sẽ xuống nhanh thôi."

Phức Nhã gật đầu, nhìn thân hình nhỏ nhắn chạy vụt lên lầu, bất giác thở dài.. Không biết sự việc ép hôn lần này của bà có đúng hay không..

Mỗi lần nhìn Y Tịnh ngây thơ, hiểu chuyện bà lại cảm thấy có lỗi với con bé..

Tuy bà là người sinh Trình Viện ra nhưng lại không hiểu nổi tính tình của anh... Mỗi khi  nghĩ đến chỉ thấy đau đầu..

Ngày trước vì khó sinh nếu không bà đã cố sinh thêm một cô con gái đáng yêu dễ dạy có lẽ bây giờ cũng được an ủi. Nhưng không sau bây giờ có Y Tịnh ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, an ủi vợ chồng bà cũng không ít..

Chỉ tội con bé gặp người chồng như Trình Viện phải chịu nhiều thiệt thòi..

Lần đầu gặp Y Tịnh bà đã bị cô thu hút..

Dáng dấp xinh xắn, giọng nói ngọt ngào, cử chỉ dịu dàng. Dù lúc đấy ở dưới quê trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi và quần bò cũ nát, khuôn mặt nhễ nhạy mồ hôi nhưng trong mắt bà con bé rất đỗi xinh đẹp hơn hẳn mấy tiểu thư nhà giàu phấn son lòe loẹt trên thành phố...

Vóc dáng nhỏ nhắn thanh mãnh như vậy một ngày lại làm rất nhiều việc để kiếm tiền.. Ngoài công việc chính là chấp bút cho một tòa soạn nhỏ ở thị trấn.. ngoài ra còn nhận giặc đồ mướn, bán đồ ăn sáng, dán giấy bạc cho người ta.. không việc gì con bé không làm.. Chỉ vì muốn kiếm tiền trị bệnh ung thư cho ba của mình..

Khi bà đến một bệnh viện thị trấn nhỏ đó làm từ thiện, tình cờ gặp người bạn cũ cũng chính là mẹ Y Tịnh mới biết sự tình khó khăn của bạn...

Bà liền không nghĩ ngợi đưa cho mẹ Y Tịnh một số tiền để chữa trị cho chồng.. Còn giúp ông ấy lên thành phố chữa trị cho tốt.. Chỉ tiếc là ung thư thời kì cuối.. Dù bác sĩ đã cố gắng nhưng cũng không qua khỏi..

Sau sự việc đó Thục Quyên cùng Y Tịnh, cảm kích bà không thôi.. Nên khi bà đưa ra ý định muốn Y Tịnh làm con dâu Trình gia..

Hai người họ rất bối rối lại  khiếp sợ nhưng bà không ngừng đứng ra thuyết phục.. Vì trả ơn nên họ cũng không ngại từ chối.. Tuy gia cảnh cơ hàn nhưng họ rất tự trọng điều đó cả Trình Khiêm chồng bà cũng thấy được...

Chỉ cần nhìn đức hạnh của Y Tịnh, chưa quản bề ngoài đã khiến Phức Nhã nhất quyết phải có đưa con dâu ngoan hiền này..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!