Mẹ tôi mải buôn bán nên bữa nào cũng dọn cơm trưa trờ trưa trật. Có nhiều hôm mãi đến một giờ chiều, nhà tôi mới ngồi vào bàn ăn. Nhưng bữa nay thì tôi không đợi được.
Thấy tôi bưng chén cơm và lấy và để bên ngách cửa, mẹ tôi hỏi:
- Đói bụng lắm hả con?
- Con phải tới nhà tụi bạn ôn tập ngay bây giờ!
- Tôi nói, cặp đũa vẫn ngoáy lia lịa.
Mẹ tôi không ngờ thỉnh thoảng tôi cũng tỏ ra siêng học đến thế. Mặt mày mẹ rạng rỡ hẳn lên và dường như cảm thấy ân hận vì trước nay đã không đánh giá đúng con mình, mẹ nhìn tôi âu yếm:
- Để mẹ đi pha nước chanh cho con uống nghen!
Dĩ nhiên là tôi không từ chối. Nhỏ Châu tinh quái hơn mẹ tôi nhiều. Nhìn tôi bưng ly nước chanh nốc một hơi cạn sạch, nó nheo mắt:
- Anh nói thật đi!
Anh chuẩn bị đi đâu vậy?
Tôi hừ mũi:
- Thì tao đã nói rồi! Tao đi ôn tập!
Nhỏ Châu bĩu môi:
- Em không tin! Ai lại đi ôn tập vào giờ này!
Nhỏ Châu cứ lẵng nhẵng làm tôi phát bực. Thực ra tôi chẳng muốn giấu giếm gì nó. Nhưng ngặt nỗi tôi chưa rõ cuộc gặp gỡ Cẩm Phô lát nữa đây sẽ diễn biến theo chiều hướng nào. Nếu Cẩm Phô chịu làm hòa với tôi thì không sao.
Ngược lại, nếu vừa trông thấy mặt tôi, Cẩm Phô đã mắng tôi sa sả như mẹ mắng con thì tôi không biết phải tường thuật lại với nhỏ Châu như thế nào.
Vì vậy, tôi cứ chối quanh:
- Tao đi ôn tập thật mà!
- Anh ôn tập ở đâu?
Tôi liếm môi:
- Ở nhà Phú ghẻ.
Nhỏ Châu gật gù:
- Vậy lát nữa em ghé nhà anh Phú xem anh có ở đó thật không?
Giọng điệu đe dọa của nhỏ Châu khiến tôi giật thót và tự dưng tôi đâm ra giận ba mẹ tôi kinh khủng. Không hiểu sao họ lại sinh cho tôi một đứa em gái ranh mãnh quá chừng. Nghe nó hù, tôi hết ham nói dóc.
- Mày đừng tới nhà Phú ghẻ mất công!
- Tôi thở dài
- Tao không có ở đó đâu!
Nhỏ Châu cười toe:
- Vậy chứ anh đi đâu?
Tôi tặc lưỡi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!