Tôi thẩn thờ suốt mấy ngày liền. Bức thư (đúng là mẩu giấy) của Cẩm Phô khiến tay chân tôi xụi lơ, cất lên không muốn nổi. Những dự định đẹp đẽ của tôi thế là bỗng chốc tiêu ma hết.
Tình yêu chưa kịp trổ hoa, hận thù đã vội vàng kết trái, kiếp này chắc tôi hết mong sờ được ngón chân út của Tiên Dung.
Tôi thẫn thờ không chỉ vì buồn mà còn vì cay đắng nữa. Oan cho tôi đúng là oan thấu trời xanh. Trước nỗi oan của tôi, sự khuất tất của Thị Kính ngày xưa chỉ đáng xếp hạng nhì. Ba mẹ Cẩm Phô đi ngang tôi còn không dám ngó, huống chi ba mẹ của ba mẹ nó.
Ông nội Cẩm Phô cao hay thấp, béo hay gầy, còn sống hay đã đi bán muối tôi còn không biết, tôi cà khịa ổng làm chi. Vả lại đang yêu Cẩm Phô, tôi ngu gì đi chửi ông nội nó! Đầu đuôi câu chuyện chắc cũng tại Phú ghẻ. Nghĩ tới thằng bạn ghẻ ngứa này, ngực tôi muốn sôi lên.
Chắc chắn là trong khi giở thói mách lẻo, nó ăn nói thiếu trước hụt sau đó, Cẩm Phô mới nghe gà ra vịt mà giận tôi như thế.
Sáng hôm sau, vừa thấy mặt nó, tôi hầm hầm:
- Phú ghẻ!
- Dạ, có em.
Thấy nó rụt cổ pha trò, tôi muốn lộn tiết:
- Bữa nay tao không giỡn với mày!
Phú ghẻ giở giọng cù nhầy:
- Nhưng tao thì tao khoái giỡn!
- Kệ mày!
- Tôi nghiến răng trèo trẹo
- Bây giờ mày hãy nói cho tao biết mày đã nói với Cẩm Phô những gì!
- Tao nói tao yêu nó.
- Yêu cái đầu mày!
- Tôi gầm gừ.
Phú ghẻ lắc đầu:
- Không, tao yêu cái đầu của Cẩm Phô kìa!
Trước nay, bao giờ thằng ghẻ ngứa này pha trò, tôi cũng không nhịn được cười. Lần này cũng vậy, dù cố nén, cuối cùng tôi phải phì cười.
Phú ghẻ nghiêng đầu ngó tôi và chép miệng:
- Khi mày cười trông mày đẹp trai hơn khi mày giận!
- Nhưng lúc này tao không cười nổi!
- Tôi thở dài móc bức thư tình trong túi ra đưa cho Phú ghẻ
- Mày coi đây nè!
Phú ghẻ đọc bức thư, nhíu mày:
- Sao lạ vậy cà?
- Lạ cái khỉ mốc!
- Tôi hậm hực
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!