Chương 7: (Vô Đề)

Như vậy, Cẩm Phô không phải là cô công chúa hợm mình như tôi đã nghĩ oan cho nó. Nó không mời tôi vô nhà là để giữ thể diện cho người yêu của nó, chứ không phải sợ tôi làm bẩn sàn nhà. Rõ ràng tình cảm của nó dành cho tôi rất sâu đậm.

Y hệt tình cảm của công chúa Tiên Dung dành cho gã thuyền chài họ Chử ngày xưa.

Ngày xưa Chử Đồng Tử nghèo đến không quần mà mặc, khi đánh cá phải trầm mình dưới sông cho nước ngập ngang lỗ rốn, gặp con gái vội vàng đánh bài độn thổ, vùi mình trong cát che thân, vậy mà rốt cuộc vẫn khiến Tiên Dung mê tít.

Tôi ngày nay, trừ mỗi vụ

"tam giác Béc -mu -đa" xúi quẩy kia, còn quần áo nói chung vẫn đàng hoàng, kín đáo, lẽ nào bạc phước hơn họ Chử.

Không, Cẩm Phô đối xử với tôi rất đặc biệt.

Nó không chê tôi là con nhà buôn đồ đồng nát. Chắc nó từng nghe bài hát

"em yêu anh không kể giàu nghèo" và bây giờ nó đem ra áp dụng. Nó cũng bất chấp cả sự canh gác và theo dõi ngặt nghèo của ba mẹ. Nó cố tình đưa xe nó cho tôi tông để được làm quen với tôi, để được nói với tôi vài lời tình tứ.

Vậy mà tôi nỡ trách nó, lại gán cho nó bao nhiêu ý nghĩa xấu xa, tội nghiệp nó ghê!

Tôi kể lại sự tình với nhỏ Châu.

Nhỏ Châu không tin. Tôi liền đợi trời tối chở nó chạy ngang tiệm thuốc tây Hồng Phát.

Tới trước cửa tiệm, tôi phóng một cái vèo, rồi quay đầu lại:

- Mày thấy chưa?

Nhỏ Châu không trả lời thẳng câu hỏi của tôi. Mà xuýt xoa cảm thán:

- Tội nghiệp chỉ ghê!

Tôi mới tội nghiệp Cẩm Phô, bây giờ tới phiên nhỏ Châu tội nghiệp chị hai nó. Bất giác sinh lòng cảm khái, Tôi chép miệng ngậm ngùi:

- Biết làm được!

Đã yêu là phải chấp nhận thử thách! Chỉ tội cho Cẩm Phô, giờ này bị nhốt trong nhà, chắc nó nhớ tao phát khóc!

Tôi tưởng sau khi nghe câu nói não lòng của tôi, nhỏ Châu sẽ xúc động mà sụt sùi phụ họa. Nào ngờ tôi vừa nói xong, nó hớt hơ hớt hải la lên:

- Đừng, đừng!

- Mày bảo đừng cái gì?

- Tôi ngạc nhiên.

- Anh đừng giễu nữa! Em tức cười quá!

Vừa nói nhỏ Châu vừa cười hích hích khiến tôi tức muốn ói máu.

Nhưng nhỏ Châu chỉ trêu tôi về cái tật khoác lác, nói năng một tấc đến trời. Còn những lúc tôi ngồi tỉ tê với nó về Cẩm Phô, nó đều lắng nghe nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng lại hùa theo tôi khen chị hai nó một câu khiến tôi nức lòng nức dạ.

Dạo này nó chẳng nhắc gì đến chuyện

"nghèo vật chất nhưng giàu tình cảm" nữa, không rõ vì nó sợ tôi buồn hay vì nó quên bẵng chuyện đó rồi!

Nhưng đề tài Cẩm Phô nói hoài cũng cạn. Mối tình giữa tôi và Cẩm Phô kể từ sau vụ đụng xe hôm nọ chẳng tiến triển gì thêm. Nhiều hôm tôi đến chơi nhà Phú ghẻ, ngồi trước hiên thấy Cẩm Phô đi ra đi vô nhưng chẳng dám kêu. Ở trường, tôi lại càng không dám hó hé.

Lũ nữ quái 10A2 lúc này đã không chòng ghẹo tôi nhưng nếu thấy tôi lân la gạ chuyện Cẩm Phô, chắc chắn tụi nó sẽ không tha. Tôi chỉ dám liếc trộm Cẩm Phô trong giờ ra chơi để sung sướng biết rằng thỉnh thoảng nó cũng quay đầu lại nhìn tôi chứ không chỉ riêng tôi quay đầu về phía nó.

Nhưng tất cả cũng chỉ có thế thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!