Chương 6: (Vô Đề)

- Tao thấy mặt chị hai mày rồi nghen mày!

- Chỉ đẹp không?

- Y như tiên!

- Xạo đi!

- Thật! Còn hơn tiên nữa!

Nhỏ Châu trề môi:

- Người ta mà đẹp hơn tiên?

- Chứ sao! Con nhỏ này không những đẹp mà còn hiền nữa! Hồi trưa, tao tông nó một cái rầm, chiếc xe nát bấy, còn người nó thì máu me tùm lum, vậy mà nó không hề trách tao một câu. Nó còn cười với tao nữa!

Nhỏ Châu đúng là đồ nhát gan.

Nó chẳng thèm để ý đến khía cạnh trữ tình trong câu chuyện của tôi. Vừa nghe tới máu, nó đã đưa tay bụm mặt: Eo ôi, ghê quá!

Tôi cười:

- Ghê gì mà ghê!

Nhỏ Châu vẫn không buông tay xuống:

- Rồi anh có đưa chỉ đi bệnh viện không?

- Cần gì đi bệnh viện!

- Tôi nhún vai

- Nhà nó thuốc men cả khối! Còn nhiều hơn bệnh viện nữa!

- Anh lại dóc tổ rồi!

- Nhỏ Châu lắc lắc mái tóc. Nó làm tôi tự ái quá chừng.

- Tao thèm vào nói dóc!

- Tôi hừ mũi

- Mày biết tiệm thuốc tây Hồng Phát ở kế nhà Phú ghẻ không?

- Biết! Mà sao?

- Nhà nó đó!

- Eo ôi!

- Nhỏ Châu lại kêu lên.

- Gì mà eo ôi?

Nhỏ Châu thè lưỡi:

- Nhà chỉ giàu quá chừng!

- Thì giàu chứ sao! Nhà bán thuốc tây mà lại!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!