Chương 15: (Vô Đề)

- Tốt đẹp cả chứ?

Tôi hầm hầm:

-Tốt đẹp cái con khỉ!

Giọng điệu gây gổ của tôi khiến Phú ghẻ chưng hửng. Nó đi tò tò theo tôi, giọng không giấu vẻ lo âu:

- Có chuyện gì vậy?

Bộ không thuộc bài bị cô giáo bắt bí hả?

Tôi xì một tiếng, môi dài cả thước:

- Nó học dốt như bò mà bắt bí nổi ai!

- Chứ sao mày đỏ mặt tía tai như con gà chọi vậy? Hay là mày bị chị Cẩm Phiêu vác gậy rượt chạy toé khói?

Tôi nhún vai:

- Chị Cẩm Phiêu hiền nhất thế giới!

Tới đây thì Phú ghẻ ngẩn người ra. Mặt nó ngơ ngơ ngác ngác trông đến tội. Chắc nó không tài nào hiểu được tại sao một cái đứa ngày hôm qua còn hùng hùng hổ hổ về chuyện học chung với người yêu mà hôm nay từ điểm hẹn trở về, người ngợm lại trông tả tơi như một cái mền rách.

- Mày có nghĩ đến già cũng không ra đâu!

Cuối cùng tôi sợ Phú ghẻ đứng lâu hóa đá, tôi vỗ vai nó và tặc lưỡi kể cho nó nghe câu chuyện vừa xảy ra ở nhà chị Cẩm Phiêu.

Tôi tưởng nghe xong, Phú ghẻ sẽ vì tình bạn mà hùa theo tôi chửi Cẩm Phô tơi tả. Nào ngờ tôi vừa kể dứt, nó liền ôm bụng cười bò:

- Trời ơi là trời!

Ông Bec

-mu

-đa ơi là ông Bec

-mu

-đa!

- Béc

-mu

-đa cái đầu mày!

- Tôi nổi nóng.

- Cái đầu mày thì có!

- Phú ghẻ hừ giọng.

- Thật tao chưa thấy đứa nào ngu đếm mức học chung với người yêu mà bày đặt nạt nộ quát tháo như mày! Mày đâu phải là thầy hiệu trưởng hay thầy giám thị!

Tôi đỏ mặt:

- Tại nó chứ bộ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!