Chương 13: (Vô Đề)

Ai đời con trai hẹn hò với con gái mà phải đi nhờ người con gái giới thiệu ình một vài điểm hẹn. Tôi mà dại dột nghe lời nó, ngoác miệng hỏi Cẩm Phô, chắc Cẩm Phô tưởng tôi vừa trốn ra từ bệnh viện tâm thần.

Dù ra sao thì ra, tôi quyết không nghe lời Phú ghẻ. Tôi tới nhà Cường.

Thấy tôi lại mò đến, Cường rụt cổ:

- Lại đến hỏi tội gì nữa đây?

Tôi ngồi xuống ghế:

- Tao tới nhờ mày.

Cường thở phào:

- Nhờ chuyện gì?

- Thì chuyện đó chứ chuyện gì!

- Tôi gãi đầu

- Tối nay mày ghé nhà Cẩm Phô giùm tao!

Cường cười:

- Chĩa chĩa ngón tay nữa hả?

Tôi gật đầu:

- Ừ, tao cần gặp mặt nó gấp! Khoảng một rưỡi trưa mai!

Cường tròn mắt:

- Cũng trong quán bà Thường?

- Thằng này hỏi lạ!

- Tôi nhăn mặt

- Không gặp ở đó thì gặp ở đâu?

Cường vẫn nhìn tôi lom khom:

- Mày hết sợ Liên móm rồi hả?

Tôi thở dài:

- Ngày mai tao gặp Cẩm Phô lần cuối cùng!

Lời tuyên bố của tôi khiến Cường sửng sốt. Nó lắp bắp:

- Ớ... ơ...

- Mày ở đó mà ú ớ! Tao về đây!p>

Nói xong, không đợi Cường kịp hoàn hồn, tôi bỏ về.

Tối đó, tôi trằn trọc mãi. Tôi đã quyết định rồi. Ngày mai tôi sẽ nói với Cẩm Phô là tôi sẽ không gặp nó nữa. Tôi cũng nói cho nó biết tôi không gặp nó nữa không phải là vì tôi hết yêu nó mà vì lũ bạn trời đánh của nó ngày nào cũng lôi tôi ra chọc ghẹo.

Nhất là con Liên móm. Nó ỷ có cái miệng móm nó muốn nói gì thì nó nói! Nó nói riết, chắc từ giờ đến già tôi hết dám yêu ai! Tôi cũng nói cho Cẩm Phô biết tôi quyết định không gặp nó còn là vì tôi lo cho bản thân của nó nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!