Chương 12: (Vô Đề)

Nghĩ đến cảnh một ngày nào đó ôm đàn ngồi trước mặt Cẩm Phô, bàn tay lả lướt dạo trên khắp phím đàn để nghe ngân lên dưới tay mình những âm thanh mượt mà và tình tứ, tôi nôn nóng tập ngày tập đêm.

Nhờ nỗ lực rèn luyện, tiếng đàn của tôi dạo này đã thôi tạch tạch. Ngoài

"Lạnh lùng và nỗi buồn hoa phượng", tôi đã có thể mày mò tập tự mình tập thêm vài bản mới.

Tôi cũng đã khôn hơn.

Tôi không đuổi nhỏ Châu chạy có cờ nữa. Mà bắt nó ngồi hàng giờ xem tôi biểu diễn tài nghệ, mặc dù ngồi lâu mỏi cẳng mặt nó xụ xuống một đống.

Đối với nhỏ Thảo hàng xóm, tôi dùng kế điệu hổ ly sơn. Tôi ngoác mồn kêu:

"Thảo ơi, qua tỉa lá phụ anh với!". Không nghe tôi nhắc gì đến chuyện đàn địch, nhỏ Thảo rời chổ nấp hí hửng chạy qua.

Nhưng hai đứa mới tỉa lá bắt sâu chừng mười phút, tôi đã kêu nó nghỉ giải lao. Và quày quả bước thẳng lại góc vườn lôi cây đàn giấu trong bụi rậm ra.

Tôi cười hì hì trước cặp mắt tròn xoe của nó:

- Để anh hát phục vụ em nghe!

Dĩ nhiên nhỏ Thảo không còn cách nào khác là gật đầu. Và cũng như bữa trước tra tấn nó xong, tôi hất hàm:

- Hay không?

- Hay.

- Thích không?

- Thích.

- Nữa không?

- Nữa.

Tôi nói gì nó cũng gật đầu mà sao mặt nó méo xẹo. Nhưng tôi mặc xác nó, cứ dốc lòng phục vụ tới bến...

Chỉ có Phú ghẻ là không khen tôi.

Lâu lâu, nó chạy tới kiểm tra nghiêng tai nghe tôi đàn một hồi rồi khịt mũi:

- Mày đàn nghe giống như người ta gõ thùng thiếc!

Tôi đỏ mặt:

- Chính mày dạy tao đàn chứ ai!

- Tao đâu có dạy mày như vậy!

- Vừa nói Phú ghẻ vừa giật cây đàn trên tay tôi

- Phải ôm cây đàn như thế này nè!

Tôi trố mắt dòm Phú ghẻ, cố nhớ kỹ tư thế mẫu mực của nó.

Rồi Phú ghẻ dạo đàn. Cũng những bản nhạc nó dạy tôi, sao tiếng đàn nghe ngọt ngào quá thể!

Nhìn nó chơi đàn, lòng tôi nôn nao cháy bỏng. Lúc nó gãi ghẻ, bàn tay nó trông xấu xí cục mịch mà sao khi chơi đàn, cũng những ngón tay đó lại nom thon thả mềm mại xiết bao! Lúc nó chuyển gam, những ngón tay đưa lên đưa xuống nhẹ nhàng như bướm lượn chứ không huỳnh huỵch vất vả như tôi.

Tôi nhìn Phú ghẻ và nuốt nước bọt. Tôi không mong ước gì cao xa. Tôi ao ướt được chơi đàn hay ngang cỡ nó thôi. Đàn ngang cỡ nó, tôi đủ sức khiến Cẩm Phô lé mắt. Cẩm Phô sẽ hết dám chê tôi để hết móng tay dài. Nó sẽ thẹn thùng xin lỗi tôi vì không am hiểu nghệ thuật nó đã trót chê tôi ăn ở mất vệ sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!