Chương 10: (Vô Đề)

Lần trước tôi nhờ nó nhắn lời giùm với Cẩm Phô, hai nhà sát rạt bên nhau, vậy mà cả tuần sau nó mới tìm gặp Cẩm Phô được. Đúng là đồ con rùa.

Lần này cũng chẳng khá hơn.

Tôi bảo nó tôi muốn mời Cẩm Phô đi ăn chè ngay ngày mai. Nó gật đầu và suốt mấy ngày liên tiếp, nó cứ loay hoay như gà mắc tóc. Ngày nào gặp tôi, nó cũng vò đầu bứt tai:

- Khổ ghê!

Tao rình suốt, nhưng chẳng lúc nào gặp riêng nó được!

Phú ghẻ khổ một, tôi khổ mười. Tôi nôn nao muốn gặp Cẩm Phô biết bao. Từ hồi nghe Phú ghẻ hùng hồn khẳng định

"nó thương mày chứ đâu phải nó thù mày", tôi càng mong gặp nó.

Nhưng Phú ghẻ làm tôi thất vọng quá chừng.

Nhìn bộ mặt nhăn nhó của nó, tôi phát chán. Tôi chẳng buồn trách nó, chỉ nói:

- Ráng lên mày!

Nhưng Phú ghẻ chưa kịp ráng thì tôi đã chộp được một cơ hội bằng vàng.

Một buổi trưa lượn xe ngang tiệm thuốc tây Hồng Phát, tôi ngoảnh cổ ngó vào và giật thót người khi nhìn thấy Cẩm Phô đang đứng một mình, sau khi chạy thêm một đỗi xa, tôi cho xe vòng trở lại.

Lần này tôi biết chắc mình không lầm.

Đích thị là Cẩm Phô đang đứng sau quầy thuốc, thế chỗ cho dì nó. Buổi trưa vắng khách, Cẩm Phô lôi sách ra để trên tủ kiếng, cắm đầu đọc.

Vì vậy, nó không phát hiện ra bộ tịch dáo dác như thằng trộm gà của tôi.

Tôi tấp xe bên kia đường, một chân chống xuống đất, mắt láo liên quan sát. Tiệm thuốc tây Hồng Phát vẫn vắng tanh vắng ngắt. Trừ Cẩm Pô ra, trước sau tịnh không một bóng người.

Ba mẹ nó giờ này chắc đang ngủ trưa trên lầu, tôi hồi hộp nhủ bụng và cái ý định xông vào tiệm thuốc tây càng lúc càng cháy bổng trong đầu tôi.

Tôi phải đích thân gặp Cẩm Phô.

Tôi sẽ trực tiếp mời nó đi ăn chè trong quán bà Thường màkhông cần thông qua Phú ghẻ. Phú ghẻ là con rùa đen. Đợi cho nó chuyển được lời mời của tôi tới Cẩm Phô, lúc đó chắc tôi đã già chát.

Sau khi nghĩ tới nghĩ lui cẩn thận, tôi hít một hơi đầy lồng ngực và dắt xa băng qua đường. Dựng xe trước hiên, dòm quanh ngó quất một lần nữa không thấy ai, tôi hắng giọng một tiếng và hiên ngang bước vào nhà.

Nghe tiếng đằng hắng, Cẩm Phô ngẩng lên.

Thấy tôi đứng lù lù trước mặt, Cẩm Phô rất đỗi sửng sốt. Cặp mắt nó tròn xoe, như không nhắm lại được.

Mãi một lúc, nó mới mỉm cười:

- Sao anh gan quá vậy?

Tôi chớp mắt:

- Nhà đâu có ai.

Cẩm Phô hất đầu:

- Ba mẹ Cẩm Phô ngủ trên lầu.

Tôi liếc về phía cầu thang bình tĩnh:

- Ngủ mà sợ gì!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!