Chương 50: Cha vợ hợp tác

Lục Vô Chiêu nghẹn một hơi, sợi dây lý trí đang kéo căng trong đầu suýt nữa thì đứt đoạn.

"Đừng nghịch." Hắn nói: "Còn chưa đến lúc."

Thẩm Vu giờ mới tỉnh táo lại, chậm chạp "Ồ" một tiếng, vành tai nóng rực như bị lửa đốt.

Nàng "ừm" một tiếng, giơ tay che kín mặt.

Vừa nãy là bị sắc đẹp mê hoặc đến ngu ngốc luôn rồi, cái gì cũng dám nói, á á á!!

Gì mà… Gì mà… muốn nàng?

Aaaa!! Sắc đẹp hại người!!

Cũng may Lục Vô Chiêu đang vất vả lấy lại lý trí, hắn đến bản thân mình còn chưa lo xong, không rảnh để ý đến sự ngượng ngùng của nàng.

Hắn biết hiện tại nên làm chút việc gì đó, dùng toàn bộ ý chí để duy trì bình tĩnh, chống người ngồi dậy, quay lưng lại với Thẩm Vu, tự mình tiêu hóa cảm xúc đang liên tục cuộn trào trong lồng ngực.

Sợi dây vốn đang bị kéo căng hết sức cuối cùng cũng buông lỏng, không ai nhắc lại chuyện vừa nãy bữa.

Thẩm Vu ngửa mặt nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên nóc giường, mãi cho đến khi bên kia truyền đến tiếng vang loạt xoạt, Thẩm Vu nhoài người bật dậy.

Nam nhân quay lưng về phía nàng, động tác mặc quần áo chợt dừng lại, rồi lại rất nhanh khôi phục như cũ, giống như không có việc gì tiếp tục mặc quần áo.

Hắn kéo xe lăn để ở bên cạnh, chống thân mình ngồi lên.

Điều khiển xe lăn di chuyển, nhặt lên đống quần áo rơi trên mặt đất, nhìn thoáng qua chỗ giường, bất ngờ chạm vào ánh mắt của Thẩm Vu.

Giống như bị bỏng, cả hai không hẹn mà cùng nhìn ra chỗ khác.

Ánh mắt Lục Vô Chiêu nhìn xuống đất, tay ném quần áo về phía giường, khẽ ho một tiếng: "Mặc đồ vào đi."

"Ồ, vâng…"

Thẩm Vu đỏ mặt mặc quần áo, Lục Vô Chiêu quay người đi.

"Điện hạ…"

"…."

"Lúc nãy, chàng… rất thành thạo nha."

Lục Vô Chiêu: "…. Ta chỉ là…."

Nói được một nửa thì ngậm miệng.

Tình cảm khó kiềm chế, không học cũng biết, nhìn nàng sẽ không nhịn được mà làm như vậy.

Thẩm Vu hỏi xong cũng lập tức hối hận, cuống quýt cắt ngang suy nghĩ đang nổi lên trong đầu hắn: "Điện ha, lát nữa phải làm thế nào?"

Quay về việc chính, vẻ mặt Lục Vô Chiêu nghiêm túc hơn. Hắn nhỏ giọng dặn dò vài câu, Thẩm Vu cười gật đầu.

Một khắc sau, Lăng Vương rời khỏi tẩm điện của bản thân, quần áo chỉnh tề gọn gàng.

Triệu Khúc vẫn ở ngoài cửa lo lắng, thấy người đi ra, hắn nhanh chân bước đến, khom lưng hành lễ: "Lăng Vương điện hạ kim an."

Nam nhân giọng thờ ơ: "Ừ."

Triệu Khúc thấp thỏm ngước mắt nhìn, lo lắng nhìn phía sau hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!