Thẩm Tông Chí "giả dạng" loanh quanh cả một buổi sáng ở trước cửa Chiêu Minh ty, cũng không thấy Lục Vô Chiêu ra ngoài.
Ông đã tìm hiểu được những chuyện liên quan đến Lăng Vương từ những Chiêu Minh vệ, gần như tất cả đều là đánh giá tốt.
Nói gì mà Lăng Vương điện hạ trăm công nghìn việc, luôn luôn bận rộn, tuy rằng đi đứng không tiện, nhưng vẫn chạy ngược chạy xuôi vì các vụ án, không hề giống một vương gia cao quý xa hoa.
Thẩm Tông Chí âm thầm gật đầu, nhiệt tình làm việc, được.
Nghe nói Lục Vô Chiêu bình thường bận đến nỗi không có thời gian ăn uống ngủ nghỉ, Thẩm Tông Chí lại bắt đầu lo lắng, xả thân như thế này thì sao có thể chịu được chứ, thân thể chịu đựng đến khi bị phá hủy rồi, sau này sao có thể cùng tiểu A Vu bách niên giai lão? Không được không được, sau này phải trông coi hắn.
Còn có người nói Lăng Vương điện hạ đối đãi với thuộc hạ đều rất nghiêm khắc, làm việc cho hắn, một lỗi nhỏ cũng không thể có.
Nhưng mặc dù như thế, mọi người vẫn không một lời oán giận, bởi vì lương tháng của Chiêu Minh vệ rất hậu hĩnh, đây cũng tính là bỏ ra bao nhiêu thu lại được bấy nhiêu. Làm tốt, thì tiền nhiều. Việc làm không tốt, cũng sẽ bị trừng phạt đúng chỗ.
Thẩm Tông Chí lại rất hài lòng, thưởng phạt phân minh, có cách cai quản, được.
Nghe được mọi người bảo chưa bao giờ thấy phụ nữ bên cạnh vương gia, sự hài lòng của Thẩm Tông Chí đã đạt đến đỉnh điểm.
Không gần nữ sắc, không trêu hoa ghẹo nguyệt, chắc hẳn là một chàng trai tốt một lòng một dạ, nhưng lại không biết có biết cách chăm sóc người khác hay không.
Có người nói Lăng Vương tính tình không tốt, nhưng cũng không phải người hay nổi giận, là người làm cho người khác không đoán được mình đang nghĩ gì, rất ít khi nhìn thấy hắn vui vẻ, nhưng may mà có Mạnh Ngũ, Mạnh đại nhân nói chỉ cần họ làm việc cẩn thận, vương gia cũng không có gì không hài lòng cả.
Thẩm Tông Chí nghe được cái này thì đau lòng cho Lục Vô Chiêu trong phút chốc, tiểu điện hạ những năm gần đây chắc hẳn đã chịu không ít khổ cực, ngày đó gặp gỡ, cứ luôn cảm thấy rằng sắc mặt hắn có vẻ lo lắng không ngớt, xem ra không phải là Thẩm Tông Chí suy nghĩ nhiều, mà là sau khi hắn bị thương, đã sống không hạnh phúc.
Thẩm Tông Chí nhớ rõ lúc nhận nhiệm vụ rời khỏi kinh thành, tiểu điện hạ còn lén chạy ra nói, sẽ đợi ông trở về, đợi ông trở về rồi sẽ nài nỉ tiên đế, thả hắn đi chiến trường thực hiện mong ước.
Nhưng kết quả…. haizz.
Chỉ sau hai năm, sao lại thay đổi rồi.
Nghe nói hắn là vì cứu người mới bị thương, đứa trẻ nhỏ như thế, sao lại bị hủy rồi.
Khóe mắt Thẩm Tông Chí cay cay.
"Tiền bối? Tiền bối?"
Thẩm Tông Chí thở dài, trở lại bình thường, rất nhanh đã bước ra khỏi sự ưu tư.
Ông thăm dò cả một buổi sáng, nghe được đều là những đáp án cũng tính là hài lòng.
Nhìn thấy mặt trời ngày càng lên cao, ánh nắng làm cho Thẩm Tông Chí nới lỏng khăn bịt mặt, cười lớn một cái.
Âm thanh vừa phát ra, lại nhanh chóng bịt khăn che mặt lại, ho một tiếng, sợ rằng người khác sẽ nhận ra, đè cổ họng, lớn tiếng nói: "Cảm ơn tiểu huynh đệ," ông đưa tay ra ném ra một nén bạc, nhìn vào hướng góc nhà, "Các vị ca ca đã vất vả rồi, lấy đi uống rượu đi, đừng nói với vương gia là ta đã đến."
Ngồi trong góc tường là một vài Chiêu Minh vệ bị ông đánh ng, mấy người nhìn nhau, không biết có nên nhận hay không.
Vị tiểu huynh đệ lúc trước chạy đi báo tin cho Lục Vô Chiêu cũng ở đó, hắn đầu óc thông minh, biết được khá nhiều tình hình nội bộ. Hắn nghĩ rằng vương gia chắc chắn sẽ quen biết với vị tiền bối trước mặt này, hơn nữa thân phận của vị tiền bối này chắc chắn không tầm thường, nếu không vương gia cũng sẽ không để mặc ông ấy đứng trước cửa Chiêu Minh ty gây sự cả buổi mà không quản.
Chiêu Minh vệ thủ đoạn phi thường, bất kỳ biến động nhỏ nào trong chu vi vài dặm đều không thể giấu được vương gia, mấy người bọn họ bị tiền bối bắt đến góc tường, vừa biến mất là cả một buổi, thế mà vương gia vẫn không có chút động tĩnh gì.
Điều này chứng minh cái gì? Chắc chắn không phải là bọn họ bị từ bỏ rồi, mà nhất định là vì vương gia đã ngầm bằng lòng cho vị tiền bối này làm vậy.
Vương gia còn không sợ, bọn họ sợ cái gì?
Hắn nhận bạc, to gan đáp: "Tiền bối, chúng ta không biết tên của ngài là gì, làm sao để có thể nói lại cho vương gia?"
Thẩm Tông Chí nghĩ, có lý, "Thế được, thế bản tướng….. khụ khụ khụ, ta không còn gì cần hỏi cả, đều đi làm việc cả đi."
Kết quả họ chưa kịp đi được hai bước, đã nghe thấy Thẩm Tông Chí cười lên một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!