Chương 41: Một đôi trời sinh

Thẩm Vu: "…"

Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của ông, Thẩm Vu thấy có lẽ với phụ thân nàng mà nói, tin tức này quá đột ngột.

Nhìn vẻ mặt khó tin ấy, Thẩm Vu thấy hơi chột dạ, nàng gật gật đầu.

Dù sao Lăng Vương điện hạ cũng đã mở kim khẩu, chỉ là nàng tự động biến lời Lục Vô Chiêu nói từ "thử xem" thành câu nói mà nàng muốn nghe là "Ở bên nhau", mà đã ở bên nhau rồi, chuyện kết hôn còn có thể không thành sao? Nếu đã kết hôn, vậy chẳng phải là con rể tương lai sao, không sai mà.

Thẩm Tông Chí hít thở sâu, kiềm chế ý muốn dùng đao chém chết tên nào đó, hỏi nhỏ: "Là tên khốn nào?!!"

Thẩm Vu không nói.

Dường như ông đang tức giận và không thể chấp nhận việc mình có thêm một nửa đứa con trai, chuyện này Thẩm Vu không thể nói ra được, nàng không thể làm hại Lục Vô Chiêu.

Triệu ma ma đang định mang chậu cây vào nhà, lúc đi ngang qua thấy hai cha con nàng đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Bà bật cười: "Lão gia với cô nương đang định so xem ai nhịn chớp mắt lâu hơn sao?"

Vừa cười vừa đi vào trong phòng.

Thẩm Vu: "…"

Thẩm Tông Chí: "…"

Nàng đang làm chuyện ngu ngốc gì thế này.

Thẩm Vu chịu thua, nàng quay đầu, chớp chớp đôi mắt đau xót, lấy khăn tay lau sạch nước mắt đọng lại trên khóe mắt.

Nàng xấu hổ ho nhẹ một tiếng, định lén lút bỏ trốn như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thẩm Tông Chí kéo lấy cổ áo Thẩm Vu, ngay sau đó, dao găm trong tay Thẩm Vu bị lấy đi.

Nàng rất sốt ruột: "Cha!"

Thẩm Tông Chí không để ý đến nàng, miệng phát ra tiếng "Hừ" nặng nề.

Thẩm Vu không nói nên lời: "Cha, người cáu kỉnh gì chứ, có phải đứa trẻ ba tuổi nữa đâu?"

Thẩm Tông Chí liếc mắt, kéo áo khoác, thân hình to lớn ngồi trên bậc thang, đôi chân dài duỗi qua ba bậc thang, chống khuỷu tay, đầu cúi xuống nghiên cứu con dao găm.

Vỏ ngoài của dao găm có hoa văn phức tạp, màu sắc tươi sáng, tinh xảo và đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là đồ quý giá.

Có thể sử dụng đồ vật đắt tiền như vậy, chắc hẳn là gia đình giàu có, xét về gia thế ông tương đối hài lòng.

Rút dao găm ra, thân dao lạnh lẽo, lưỡi dao trong như gương. Thẩm Tông Chí nhổ một sợi tóc đặt trên dao.

Sợi tóc vừa thổi đã đứt, chém sắt như chém bùn!

"Đao sắc!" Thẩm Tông Chí không nhịn được khen ngợi, bỗng dưng phản ứng kịp, chữ "thật" bị mắc kẹt trong cổ họng không tài nào nói ra: "Khụ khụ khụ, cũng được, miễn cưỡng chấp nhận được."

Khuôn mặt ông đỏ ửng, cũng không biết là do nghẹn hay do tức giận.

Thẩm Tông Chí buồn bực cắm dao lại.

Bàn tay nâng nâng.

Ừm… Trọng lượng vừa phải, thân đao xinh xắn, phù hợp để nữ tử mang bên mình phòng thân.

Miễn cưỡng mà nói thì cũng rất có lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!