Chương 39: Chúng ta thử xem

Thẩm Vu vì kích động nên không cẩn thận gọi nhầm.

Nàng có thể gọi hắn bằng nhiều cái tên thân mật khác nhau trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn thấy rất ngại ngùng. Tuy nàng cũng thường xuyên trêu chọc hắn, nhưng phần lớn là ở trong phòng, lại là lúc trời tối.

Bây giờ mặt trời còn chưa lặn, Mạnh Ngũ lại đang canh bên ngoài cửa, khiến Thẩm Vu đột nhiên thấy xấu hổ.

Nàng buông cổ nam nhân ra, yên lặng lui về sau hai bước, tạo ra một khoảng trống nhất định, lúng túng ho khan: "Lăng Vương điện hạ… Ta… hì hì."

Ánh mắt Lục Vô Chiêu rơi trên những ngón tay dính máu, bỗng nhiên bật cười. Lúc nào nàng cũng vô tình cứu vớt hắn.

Phải làm sao bây giờ, dường như càng ngày hắn càng lún sâu.

"Ồ? Điện hạ, ta đến đây khiến chàng vui như vậy sao?"

Thẩm Vu xúc động.

Nam nhân thu lại nụ cười, hắn móc khăn tay từ trong ngực ra, lau sạch mấy ngón tay, sau đó tùy tiện ném lên bàn đá, quay xe lăn, đối mặt với nàng.

Hắn nâng cằm, khẽ ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Thản nhiên nói: "Sao nàng lại tới đây?"

Thẩm Vu liếc nhìn chiếc khăn tay dính máu, sau đó vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.

Tay vắt chéo sau lưng, đỏ mặt, ấp úng: "Ta… Ta đã nói rồi mà, ta nhớ chàng."

Lục Vô Chiêu sững người, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn gật đầu, đẩy xe lăn về phía khác.

Lục Vô Chiêu quay lại kịp thời nên không ai phát hiện khuôn mặt đỏ bừng của hắn.

"Nàng thường đến chỗ của bản vương quá, người ta thấy sẽ đồn linh tinh."

Thẩm Vu bĩu môi: "Bọn họ thích nói thì cứ nói, ta chỉ muốn tới thăm chàng, không được sao? Chàng sợ mất mặt hay là sợ ta mất mặt?"

Lục Vô Chiêu đẩy xe lăn lên dốc, dọc theo hành lang từ từ đi về phía trước.

"Sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh dự của nàng." Hắn nói.

Thẩm Vu đi theo: "Ta không quan tâm. Hơn nữa, làm gì có chuyện đến gặp chàng một lần mà mất danh dự được? Điện hạ đừng có bi quan như thế."

Lục Vô Chiêu vẫn kiên trì: "Sau này bớt đến tìm ta thì hơn."

"Điện hạ, chàng muốn phủi sạch quan hệ với ta phải không?" Thẩm Vu hoảng sợ nhìn hắn, trong lòng thấy hơi mất mát.

Mỗi lần gặp mặt là một lần từ chối nàng, lần nào cũng phải bắt đầu lại từ đầu!

Thẩm Vu tức giận.

Để khiến Lăng Vương điện hạ mở lòng, nàng đã phải nỗ lực rất nhiều! Nếu như không tiếp tục trêu chọc hắn đến khi hắn chịu khuất phục, cũng không biết hài tử của bọn họ đến bao giờ mới được ra đời? Chắc là còn lâu lắm lắm!

Lục Vô Chiêu dừng động tác trên tay, hắn vốn định phủ nhận, cũng không phải là không muốn gặp nàng, mà vì hắn chẳng mấy khi ở trong phủ, phần lớn thời gian ở lại Chiêu Minh ty, hắn muốn nói nếu muốn gặp hắn, có thể tới Chiêu Minh ty, bên kia là địa bàn của hắn, trong phạm vi ba dặm đều là người của hắn, sẽ rất an toàn, không bị người ta bàn tán, lại càng không gặp phiền phức.

Nhưng hắn chưa kịp giải thích nàng đã đổ hết tội lên đầu hắn.

Thẩm Vu đứng trước chân Lục Vô Chiêu, chặn đường hắn, giống hệt bọn ác bá, nàng trợn tròn mắt, lắp bắp nói: "Ta mặc kệ, Lăng Vương điện hạ, ban đầu ta nói không muốn gả cho Lục Chi Trạch, nhưng hoàng huynh của chàng, vị hoàng đế nhân đức kia đã nói, hắn ta nhất định sẽ tìm cho ta một vị phu quân họ Lục, ta cũng không muốn tùy tiện gả cho một người mình không quen."

"Ta không thích Lục Chi Trạch, cũng chướng mắt mấy vị hoàng tử kia, huống hồ ta cũng không thân với bọn họ."

"Bọn họ đều không đẹp bằng chàng, chàng nói xem ta sẽ gả cho ai đây? Chàng trị tội Thái tử rồi, chàng phải chịu trách nhiệm cho việc này chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!