Dạo gần đây trong kinh thành lưu truyền rất nhiều tin đồn về Thái tử.
Có người nói không phải hắn ta không muốn nạp thiếp, mà là hắn ta giấu một người trong cung nhưng sợ Thái tử phi tương lai không vừa lòng, đành để người ta bên cạnh sau này tính tiếp.
Có người nói thật ra hắn vừa ý cô nương nhà nào đó, nhưng ngại thân phận nàng ta không xứng với danh Thái tử phi, cho nên mới giấu giếm. Hôm trước còn thấy hắn ta bị chặn lại ngoài hoàng thành, không biết sau đó đã đưa con gái nhà người ta đi đâu.
Lời đồn xuất phát từ đâu thì không biết, nhưng khiến lời đồn phát tán rộng rãi thì chính là mấy tiểu thương buôn bán trong thành.
Một truyền mười, mười truyền trăm.
Kinh thành là nơi thích hợp nhất để tung tin đồn, bởi từ đầu đường đến cuối ngõ, người hầu kẻ hạ tiểu thương buôn bán chỗ nào cũng có.
Có người bán hàng rong làm mấy món vừa ngon vừa tiện lợi, không cần biết là quan to hay dân thường đều thích đến chỗ này mua hàng, vậy nên chưa đầy nửa ngày, mấy lời đồn về Thái tử đã nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Không ai quan tâm mấy tin này là thật hay giả, chỉ cần đủ hấp dẫn người ta là được.
Không cần biết lời đồn nào là thật, đều sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Thái tử.
Vị Thái tử luôn to miệng giữ mình trong sạch không biết hiện giờ có thấy rát mặt không.
Đương nhiên đằng sau mấy chuyện tiến triển thuận lời này luôn có người đang âm thầm ra tay.
"Cô nương, mọi việc đã xong." Thược Dược làm xong việc quay về bẩm báo.
"Ngươi vất vả rồi."
Thẩm Vu lười biếng ngồi trên giường nhíu mày bưng chén thuốc lên uống.
Uống xong vội vàng cầm một miếng mứt hoa quả cho vào miệng.
Mứt hoa quả dù ngọt cũng không thể xua tan vị đắng trong miệng ngay được, Thẩm Vu nhíu chặt mày đau khổ.
Nàng uống thuốc mà cứ như bị tra tấn.
Triệu ma ma bưng bánh hoa hồng lên, cười nói: "Cô nương tính toán như thần, biết người bên Lan Phương uyển nhất định sẽ có động tĩnh, nên đã bố trí người trông chừng bên kia."
Sau đó dùng ít tiền sai người ta phát tán tin tức.
"Có điều chuyện ở Lan Phương uyển không phải do chúng ta phát tán, lúc nô tỳ sai người tung tin về Đông cung đã nghe được đôi chút về tin đồn của biểu cô nương và Thái tử." Thược Dược nói.
Thẩm Vu không muốn gây ra tổn hại lớn lao gì cho Thái tử, nàng chỉ cần lúc phụ thân nàng trở về nghe được mấy lời đồn này, nhất định sẽ kiên quyết phản đối mối hôn sự của nàng và Thái tử.
Hơn nữa…
Thẩm Vu luôn cảm thấy đây là một trong những kế hoạch của Lục Vô Chiêu, hôm đó hắn nói cho nàng biết tin Thái tử giấu người trong Đông cung, nhất định là có ý đồ.
Điều khiến Thẩm Vu kinh ngạc chính là quyết định của Sở Khinh Dao, nàng không ngờ Sở Khinh Dao lại cương quyết với chuyện này đến thế.
Thẩm Vu phái người tìm vài kẻ bán hàng rong, cho bọn họ tiền bảo tung tin "Trong cung Thái tử giấu người".
Còn tin tức kia là do Sở Khinh Dao làm, không ngờ nàng ta lại nhanh hơn Thẩm Vu một bước.
Thẩm Vu đại khái có thể hiểu được lý do Sở Khinh Dao làm như thế, nhưng mục đích của nàng ta là gì thì Thẩm Vu không biết.
Nếu Sở Khinh Dao muốn hủy hoại danh tiếng Thái tử nhằm thoát khỏi hắn ta, thì Thẩm Vu còn có thể nhìn nàng ta với cặp mắt khác, còn nếu nàng ta vì ghen tị, muốn bên cạnh Thái tử chỉ có một mình nàng ta thì đã khiến Thẩm Vu thất vọng rồi.
"Cô nương! Cô nương!"
A Đường hốt hoảng chạy vào, trong tay cầm một lá thư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!