Tiểu cung nữ: "… A?"
Gọi… Ai cơ? Thẩm cô nương??
Mạnh Ngũ nói tiếp: "Điện hạ muốn gặp chủ nhân của con mèo này, ngươi đi gọi Thẩm cô nương ra đi."
Vậy… Đành phải gọi…
Tiểu cung nữ cảm thấy tiền lương tháng này của mình đã bay đi mất.
Đợi nàng ta nhận mệnh vào trong truyền lời, vừa nói xong đã gặp phải ánh mắt lạnh lùng của một người khác.
Tiểu cung nữ: "…"
Rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì, ta chỉ đi nhà xí một lát thôi mà.
Thẩm Vu bình tĩnh nhìn tiểu cung nữ, bỏ lại một câu: "Không gặp, bảo hắn đi đi."
Nói xong lại nằm xuống, trở mình xoay lưng ra ngoài, bày ra tư thế không muốn nói gì thêm.
Tiểu cung nữ chỉ có thể đi ra ngoài, nàng ta lo lắng ôm lấy cái đầu không biết khi nào sẽ bay đi, thấp thỏm đáp lời: "Thẩm cô nương nói không gặp, bảo ngài về đi."
Lục Vô Chiêu: "…"
Ngoài dự đoán, tiểu cung nữ không đợi được đến lúc nam nhân tàn bạo này tức giận.
Nàng ta không dám ngẩng đầu nên không nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn hệt như nàng ta của nam nhân ngồi trên xe lăn.
Lục Vô Chiêu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tay vuốt vuốt lông Bạch Đoàn, nhẹ nhàng nói: "Đi mời nàng lần nữa, nếu nàng không ra gặp bản vương, bản vương sẽ ném con mèo này đi."
Tiểu cung nữ lại trở vào, Lục Vô Chiêu yên lặng chờ bên ngoài.
Mạnh Ngũ nhìn bộ lông sắp bị hắn vuốt rụng hết, không nhịn được lên tiếng: "Chủ tử, lông rụng trọc rồi chắc Thẩm cô nương sẽ không vui đâu?"
Ngón tay nam nhân run run, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra rút tay về, giữa ngón tay dính không ít lông trắng của mèo con, Lục Vô Chiêu chột dạ phủi tay.
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lục Vô Chiêu ngẩng đầu lên nhìn.
Thẩm Vu nghe Lăng Vương uy hiếp nàng nên vội vàng bước tới, như một cơn gió lướt qua mặt hắn.
Lục Vô Chiêu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của nàng, hắn hơi né tránh theo bản năng, động tác này trong mắt Thẩm Vu, chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Hơi ấm trên đùi Lục Vô Chiêu đột nhiên biến mất, sức nặng trong lòng cũng giảm đi, Thẩm Vu xách gáy mèo con, ôm vào trong ngực.
Nam nhân hé miệng: "Thẩm…"
Bỗng nhiên Thẩm Vu mỉm cười đạp lên cánh cửa ngay trước mặt hắn.
Lục Vô Chiêu: "…"
Thẩm Vu mang theo cơn giận đi vào trong, Chử Linh Thư đang cầm đĩa dưa hấu vừa ăn vừa xem trò vui.
Chử Linh Thư thấy nàng ra sức xoa nắn lên mặt mèo con, trút hết buồn phiền lên người nó bèn phun hạt dưa hấu ra, nhịn không được cười nói: "Không phải ngươi muốn gặp hắn à? Vì sao còn chặn người ta ngoài cửa?"
Thẩm Vu vừa hung dữ vuốt ve con mèo vừa tức giận: "Ta nói là sau này, chứ không nói hôm nay sẽ gặp hắn."
Chử Linh Thư nói: "Có gì khác nhau sao?"
Thẩm Vu tức giận: "Hôm nay ta còn chưa nguôi giận."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!