Tin Thẩm Vu bị thương còn chưa truyền đến Tư Chính điện mà Lục Vô Chiêu đã xuất hiện trước cửa Hoa Xuân cung.
Hoa Xuân cung là một lãnh cung bị bỏ hoang không có người ở từ lâu, hàng ngày cũng không ai quét dọn, khi cánh cửa vừa dày vừa nặng mở ra, Mạnh Ngũ đứng canh gác vội cúi chào.
"Điện hạ!"
Mạnh Ngũ là người đầu tiên biết chuyện đã nhanh chóng mang người vào canh giữ ở lãnh cung.
Mạnh Ngũ lo lắng nuốt nước bọt: "Người không sao chứ?"
Lục Vô Chiêu thản nhiên đáp: "Ừm."
"Có cần phải xử lý người bên trong theo quy củ không?"
Lục Vô Chiêu lắc đầu ra hiệu cho hai hộ vệ giúp hắn khiêng xe lăn vào.
"Để bản vương tự mình tra hỏi."
Khoảng sân lâu ngày không có người ở, cỏ dại mọc um tùm, trông vô cùng hoang vu rách nát, lúc mở cửa còn phát ra âm thanh cót két, đám mạng nhện mắc trên khung rũ xuống cách đầu hắn chừng ba thước.
Hai Chiêu Minh vệ nâng Lục Vô Chiêu vào bên trong điện.
Mùi ẩm mốc trong phòng xộc vào mũi, mang theo cảm giác lành lạnh lướt qua mũi mọi người, Mạnh Ngũ và hai tên thuộc hạ hết nhìn nhau rồi lại nhìn Lục Vô Chiêu rút roi da ra khỏi tay áo, vừa xoay cái roi vừa tiến vào trong mà không ai dám đi theo.
Phúc Hỉ không hiểu gì nên "A" một tiếng đang muốn chạy theo thì bị Mạnh Ngũ vươn tay cản lại: "Chờ bên ngoài."
Phúc Hỉ hỏi lại: "Nếu điện hạ bị tiện tỳ kia…"
Hộ vệ đứng bên cạnh lắc đầu: "Điện hạ sẽ không để chuyện đó xảy ra."
Bọn họ làm việc cho Lăng Vương đã lâu nên hiểu rằng hôm nay hắn đã thực sự tức giận.
"Lúc này tốt nhất không nên đứng gần ngài ấy."
Dù Phúc Hỉ không hỏi "Vì sao" cũng đã biết đáp án.
Bởi vì trông Lăng Vương bây giờ vô cùng đáng sợ.
Đến lúc này Phúc Hỉ mới biết chuyện ngày hôm nay có lẽ sẽ khiến hậu cung không còn yên bình như trước.
Trong cung điện tối tăm ẩm mốc, cung nữ bị trói chặt đứng đó, thuốc độc trong miệng ả ta đã bị lấy ra, trên người không còn thứ gì khiến ả có thể tự sát được nữa.
Lăng Vương ngồi trên xe lăn cách ả ta tầm một trượng, khuỷu tay hắn chống trên tay vịn, bàn tay áp lên má, ung dung nhìn ả ta.
Cung nữ vội vàng quỳ xuống há miệng xin tha: "Điện hạ, xin ngài tha tội."
Tiếng cười khẽ của nam nhân ngồi trên xe lăn khiến người ta lạnh cả sống lưng.
"Ngẩng đầu lên." Hắn nói.
Cung nữ nghe lời ngẩng đầu lên, bất ngờ đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của nam nhân đang cười giễu, tay hắn cầm roi da giơ lên cao rồi vụt xuống ở hướng khác: "Bên kia có cây cột, cho ngươi một cơ hội đập đầu tự tử, còn không bản vương sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết."
"Ba."
Cung nữ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lục Vô Chiêu mỉm cười: "Một."
Cung nữ lập tức trợn mắt vội vàng đứng dậy lảo đảo chạy đến định đập đầu vào cây cột.
Nam nhân khẽ thở dài buông một câu "Đáng tiếc" rồi vung roi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!