Chương 15: Sắp trở về

Thẩm Vu đi ra khỏi nội điện, trong nháy mắt khuôn mặt treo lên nụ cười dịu dàng mềm mại lại điềm đạm đáng yêu.

Đại cung nữ chứng kiến hết thảy: "…"

Không khỏi không cảm khái tốc độ trở mặt của Thẩm cô nương.

Thẩm Vu nguyện ý bày ra bộ mặt thật của mình trước mặt đại cung nữ này, là bởi vì nàng ấy đã hầu hạ bên cạnh Chử Linh Thư mười năm, từ lúc Chử Linh Thư được ban danh Nghi Ninh quận chúa tiến cung, đã luôn hầu hạ nàng ấy.

Tỳ nữ thiếp thân của Thẩm Vu đều không có ở bên cạnh, chỉ có thể dựa vào mỗi đại cung nữ này.

Nàng nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn Tri Xuân. Tri Xuân xoay người một cái, Thẩm Vu đi ra ngoài trước.

Tri Xuân ửng đỏ mặt, thầm nghĩ Thẩm cô nương thật là xinh đẹp.

Lúc Thẩm Vu đi đến tiền điện, Lục Chi Trạch đã ngồi tại chỗ uống một ly trà.

Thấy nàng đến, hai mắt Lục Chi Trạch tỏa sáng, mỉm cười nghênh đón, "Hôm qua nghe nói ngươi tiến cung, nhưng cô lại đang làm việc bên ngoài, lúc trở về đã muộn, không tiện tới gặp ngươi. Sáng nay hạ triều đã lập tức chạy tới, may mắn ngươi còn chưa ra ngoài, nếu không cô lại phải đến vô ích rồi."

Thẩm Vu thầm nghĩ, biết vậy sáng sớm ra ngoài tản bộ còn hơn.

Trên mặt lại mỉm cười ngượng ngùng, "Không gặp được còn có lần sau nữa mà, thần nữ sẽ ở trong cung một thời gian, luôn có thể gặp được."

Lục Chi Trạch đưa tay muốn nắm tay Thẩm Vu, nàng cười quay người, để tay lên cánh tay Tri Xuân, để đối phương đỡ mình ngồi xuống ghế.

Tri Xuân phân phó người rót trà cho Thẩm Vu, còn khép chặt áo choàng trước của Thẩm Vu lại, kéo tay áo của nàng xuống, che kín tay lại.

Lúc này, ngoại trừ mặt và cổ, Thẩm Vu không để lọt một chỗ da thịt nào ra ngoài, nàng kinh ngạc nhìn Tri Xuân, thấy Tri Xuân mỉm cười trấn an nàng.

Tri Xuân làm xong đây hết thảy, cúi đầu xuống, vô cùng tuân theo lễ nghi quy củ lui sang một bên, một câu cũng không nói nhiều.

Người ngoài nhìn thấy, đều chỉ nghĩ đại cung nữ trong Tĩnh Hi cung này vô cùng lo lắng cho thân thể Thẩm Vu, chăm sóc cũng vô cùng chu đáo cẩn thận, đêm qua vừa mới mưa, sáng sớm hơi lạnh lẽo, Tri Xuân sợ Thẩm Vu bị lạnh, lúc này mới bọc nàng chặt chẽ.

Lục Chi Trạch cảm thấy có chút không vui, nhưng hắn ta hết lần này tới lần khác không tìm được điều gì sai, im lặng trong chốc lát, mới mỉm cười nói: "Vẫn là người của quận chúa tri kỷ, biết việc hơn hai tỳ nữ ở chỗ ngươi nhiều."

Thẩm Vu hơi ngạc nhiên, "Nha hoàn của thần nữ rất tốt, không biết các nàng đã đắc tội Thái tử khi nào?"

Lục Chi Trạch nói: "Lần trước ngươi té xỉu, còn không phải là do tỳ nữ của ngươi không chú ý? Cô đã sớm nói nên đưa hai người trong cung đến hầu hạ ngươi, ngươi nhìn xem, người của Nghi Ninh tri kỷ hiểu chuyện biết bao."

Thẩm Vu nhíu mày, còn chưa kịp từ chối, Lục Chi Trạch chỉ chỉ Tri Xuân, "Việc này ta sẽ bàn bạc với phụ hoàng, để người cho ngươi mấy người chăm chỉ khéo léo như vậy để ngươi sai khiến."

"Thái tử, người bên cạnh ta đã dùng quen rồi, hai nha đầu kia nói là hầu hạ ta, thực ra càng giống như tỷ muội của ta, ngài biết nhà ta chỉ một mình ta, không có huynh đệ tỷ muội, cha lại không có nhà, ta rất cô đơn, may mắn mà có các nàng bên cạnh ta bầu bạn. Huống hồ ta cảm thấy các nàng hầu hạ rất tốt, nếu là ngài phái người đến, chỉ sợ trong lòng các nàng sẽ buồn, cho là ta không cần các nàng nữa."

Lục Chi Trạch còn muốn nói tiếp cái gì, Thẩm Vu đảo tròn mắt, lại nói: "Trong nhà còn có biểu tỷ, nếu điện hạ chỉ tặng người cho ta mà không tặng cho biểu tỷ, chỉ sợ trong lòng biểu tỷ sẽ cảm thấy tủi thân đó, điện hạ vẫn nên đối xử tốt như nhau."

Thẩm Vu trong lòng cười lạnh một tiếng, đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra mưu mô của hắn ta, Thái tử muốn nhét người vào trong phủ tướng quân đây mà.

Cha nàng trị quân nghiêm minh, trị gia càng không cho phép có chút sai sót nào, phủ tướng quân kín như thùng sắt, Thái tử muốn nhét tai mắt vào trong phủ, chỉ có thể xuống tay từ nàng hoặc là Sở Khinh Dao, Sở Khinh Dao tất nhiên là vì Thái tử chuyện gì cũng đều cam tâm tình nguyện, Sở Khinh Dao ngốc, nhưng nàng không ngốc.

Thái tử muốn giấu diếm tư tình của mình và Sở Khinh Dao, như vậy Thẩm Vu càng không để cho hắn toại nguyện, tận dụng mọi thứ, chỉ cần có cơ hội sẽ nhắc tới Sở Khinh Dao, vừa thể hiện rõ mình là người rộng lượng, lại còn để lại đủ không gian tưởng tượng cho người bên ngoài.

Tri Xuân cúi thấp đầu đứng một bên, nghe vậy khẽ nhíu mày.

Quan hệ của Thẩm cô nương và Thái tử dường như không hề thân thiết giống như người trong hậu cung đồn, mặc dù hoàng hậu nhắm cô nương Thẩm gia làm Thái tử phi, nhưng nghe Thẩm cô nương nói vậy, hình như Thái tử và Thẩm gia biểu cô nương cũng có gút mắc.

Chuyện này ngược lại chưa từng nghe qua.

Lục Chi Trạch không nghe được thâm ý và qua loa lấy lệ giấu trong lời nói của Thẩm Vu, hắn ta bỗng dưng nhớ tới lần trước, Sở Khinh Dao dò xét mối quan hệ giữa Thẩm Vu và Lăng Vương, nàng ta nói Thẩm Vu dường như không ngại bọn họ qua lại.

Thái tử không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng được buông xuống. Hai người nếu có thể cùng nhau gả vào Đông cung, chung sống hoà bình, hắn ta vừa có thể dựa lưng vào thế lực của Thẩm gia, lại vừa có thể hưởng thụ cảm giác sùng bái nhiệt liệt cuồn cuộn của Sở Khinh Dao, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho người ta hưng phấn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!