Sau này mỗi lần Thẩm Vu nhớ lại, nàng đều không thể nói ra được cảm giác lần đầu tiên hôn Lục Vô Chiêu.
Nàng không nhớ rõ ký ức đó, chỉ nhớ rất nóng, rất nóng, toàn thân nóng bỏng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Lúc đầu trong mối quan hệ này, nàng luôn là người chủ động trước, người ôm trước là nàng, người bày tỏ trước là nàng, mà người hôn trước cũng là nàng.
Nhưng đôi khi không thể không nói, có một số việc trong tình yêu nam nhân luôn nhanh nhạy hơn, như thể không cần học cũng biết, hoàn toàn dựa vào bản năng của mình.
Lục Vô Chiêu luôn tỏ ra lạnh lùng, khi người khác nói chuyện với hắn, hắn luôn nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên như không bận tâm lắm, nhưng rất nhiều lần quan tâm đến, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, những lúc như thế người ta luôn nghĩ hắn là kẻ kiêu ngạo.
Nhưng khi đối diện với Thẩm Vu ánh mắt lại luôn ngập tràn cảm xúc và khao khát.
Ánh mắt hắn nhìn Thẩm Vu cũng thật ấm áp.
Khi nhìn nàng, hắn có thể cảm nhận được rất nhiều niềm vui trong đôi mắt đen láy đó. Mỗi lần Lục Vô Chiêu nhìn nàng, hắn luôn bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn mỉm cười, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hắn thích nàng đến nhường nào.
Thẩm Vu chẳng bao giờ nghi ngờ tình yêu của Lục Vô Chiêu dành cho nàng, nhưng trước đêm nay, nàng không biết tình cảm mà Lục Vô Chiêu dành cho nàng là tình cảm đối với muội muội, hay là đối với người trong lòng.
Hiện tại cảm nhận được nhiệt độ trên đôi môi khô ráp của mình, nàng mới biết được đáp án của câu hỏi ấy.
Đôi mắt đen láy của nam nhân hơi rũ xuống, ánh mắt sâu thẳm như chìm trong biển rộng sâu không thấy đáy, chỉ có thể cả nhận được cảm giác bị áp bức và chiếm hữu mạnh mẽ không thể lường trước ẩn trong đó.
Thẩm Vu run rẩy đối diện với ánh mắt ấy.
Cảm giác như muốn ăn thịt người ta vậy…
Thẩm Vu nhanh chóng nhắm mắt lại.
Môi Lục Vô Chiêu áp lên môi Thẩm Vu, tiếng cười khẽ phát ra từ trong cổ họng.
Thẩm Vu xấu hổ duỗi tay đánh hắn. Ngay sau đó bàn tay nàng bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nhiệt độ ấm áp trên cơ thể hắn truyền tới dọc theo lòng bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.
Lục Vô Chiêu không còn hài lòng với việc chỉ có đôi môi áp vào nhau, hắn bắt đầu tìm kiếm một lối thoát để tiếp tục.
Cẩn thận cắn mút môi nàng. Như một tên thợ săn đầy kiên nhẫn lang thang quanh nơi sinh sống của con mồi, chỉ chờ một cơ hội.
Môi nam nhân hơi khô, chạm vào môi nàng mang lại cảm giác thô ráp, nhẹ nhàng lướt qua cánh môi khiến nàng cảm nhận được cảm giác tê tê lạ lẫm.
Thẩm Vu khẽ cau mày, cố gắng làm ướt cánh môi kia.
Có lẽ vì nàng bị hôn đến mức thở không ra hơi nên đầu óc nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ.
Tất cả những gì nàng biết là liếm ướt cánh môi khô kia.
Vì vậy nàng hé môi.
Nam nhân khẽ nhướng mày cười thầm.
Tìm thấy khe hở giữa đôi môi, hắn nhanh chóng tiến vào, như một thợ săn bất ngờ tấn công con mồi.
Tiếng cảm thán bất ngờ của nữ tử vang lên bên tai, Lục Vô Chiêu híp mắt, cuốn chiếc lưỡi nhỏ, nhẹ nhàng khiêu vũ cùng nàng.
Ngậm lấy môi nàng mà quấn quít, hôn thật sâu.
Có thứ gì đó xa lạ tiến vào khiến Thẩm Vu ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Thẩm Vu vô thức đẩy hắn ra, nàng định tránh đi nhưng lại bị Lục Vô Chiêu nắm lấy cổ tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!