Ngày mồng một tháng giêng của năm năm sau.
Hôm đó là lễ cập kê của Thẩm Vu.
Triệu thị tổ chức cho Thẩm Vu một buổi lễ vô cùng náo nhiệt, thế nhưng nàng vẫn rầu rĩ không vui.
Khách khứa đã về hết, nàng cầm dao găm tinh xảo ngồi ngẩn ngơ trên thềm đá trước cửa phòng Lục Vô Chiêu.
Triệu ma ma đứng phía xa nhìn thấy, khẽ thở dài.
"Cô nương nhà chúng ta lại đang nhớ Thập nhất hoàng tử rồi."
Triệu thị đang bình tĩnh âm thầm quan sát không biết nghĩ đến chuyện gì mà bật cười: "Ngươi nói sai rồi, bây giờ đã là Lăng Vương điện hạ."
Triệu ma ma a một tiếng, vỗ nhẹ trán của mình: "Cái trí nhớ này của nô tỳ thật là, đúng rồi, nghe nói vị điện hạ kia theo Đại tướng quân của chúng ta đánh giặc ở tiền tuyến đã lập không ít quân công, tuổi còn trẻ mà được phong Vương cũng là chuyện đương nhiên."
Triệu thị nhìn theo bóng lưng cô đơn của nữ nhi, chỉ biết cười trừ.
"Tướng quân rời đi đã năm năm rồi, thế mà cũng chưa từng quay về thăm nhà lấy một lần. Hôm nay là ngày đặc biệt, tuy biết trước tướng quân sẽ không trở về, nhưng hẳn là Thẩm Vu rất mong đợi."
Triệu thị mỉm cười nói một câu đầy ẩn ý: "Không hẳn là đang chờ mong ai đó."
Thẩm Vu không biết mẫu thân đứng đàng xa quan sát, bây giờ nàng đang buồn chết đi được.
"Đã xảy ra chuyện gì không biết… Hắn viết thư nói rằng sẽ về, thế mà vẫn không thấy đâu, tên lừa gạt!"
Năm nay Thẩm Vu vừa tròn mười lăm, đã trở thành một tiểu mỹ nhân.
Lúc này, tiểu mỹ nhân ăn mặc rất đẹp, chiếc váy màu đỏ mới được may vô cùng tinh xảo, mái tóc dài buộc lên cao, trên đầu cắm một cây trâm ngọc bích gắn tua rua, mỗi lần nàng lắc đầu tua rua cũng lung lay theo.
Đôi mắt trong veo tràn đầy lửa giận, bởi vì giận dữ nên trong mắt phảng phất hơi nước.
"Tên lừa gạt, tên lừa gạt!"
Rõ ràng trong thư nói rất hay, bảo rằng bất luận thế nào cũng trở về kịp lễ cập kê, cuối cùng đến tận khi trời tối rồi mà còn chưa thấy bóng dáng đâu!
Mất công sáng nay nàng dậy sớm chuẩn bị! Bình thường cứ đến giờ Thìn nàng mới dậy, thế mà hôm nay trời chưa sáng nàng đã thức giấc rồi!
A Đường còn cười nàng, nói nàng mặc đẹp như vậy cho ai xem đây.
Thẩm Vu ủ rũ đập nhẹ đầu vào cây cột bên cạnh.
Hừ, hay cho một tên lừa gạt nói không giữ lời!
Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng động, Thẩm Vu vui mừng quay đầu.
Trông thấy mẫu thân mình chứ không phải người nàng nhắc thầm cả ngày hôm nay.
Thẩm Vu lập tức trở nên buồn bã.
Triệu thị từ phía sau đi đến, nhẹ nhàng cất tiếng cười: "Vốn đã không thông minh, đụng nữa chỉ sợ không còn nhận ra người thân."
Thẩm Vu tức muốn chết.
Nàng giận dỗi đạp cửa phòng Lục Vô Chiêu một cái, sau đó quay về phòng.
Đêm đã khuya, trăng cũng lên cao.
Thẩm Vu ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ cùng bộ quần áo chỉn chu xinh đẹp trong gương, cuối cùng cũng lộ ra vẻ cô đơn buồn bã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!