Chương 11: Nếu ngươi thích thì tặng cho ngươi

A Đường nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Thẩm Vu bèn bỏ dở công việc đi đến trước giường.

"Cô nương có chuyện gì thế?"

Thẩm Vu khẽ cau mày đặt tay lên má, tỏ vẻ khó hiểu: "Trong lá thư viết Lưu Nhung về đến nhà thì ngã bệnh, đại phụ bảo nàng ta bị sợ hãi quá độ mà sinh bệnh, rốt cuộc nàng ta sợ hãi cái gì? Là ai đã khiến nàng ta sợ hãi? Hôm qua còn muốn ăn tươi nuốt sống ta, thế mà hôm nay đã ngã bệnh?"

Hay là nàng ta viện cớ để tránh mặt.

Thược Dược nghe vậy bèn nói: "Hôm qua cô nương ngất xỉu nên không biết chuyện là phải, lúc chúng ta tranh cãi với bọn họ trước cửa Vương phủ, hình như Lăng Vương đứng gần đó trông thấy, có lẽ Lưu cô nương nhìn thấy Lăng Vương nên bị dọa.

"…Lăng Vương điện hạ?"

Thẩm Vu ngạc nhiên thốt lên.

Nàng nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi được chuyện gì.

Lúc đó trước mắt nàng chỉ là những hình ảnh mờ mịt, nhìn người khác cũng chỉ thấy hai cái đầu, tai chỉ nghe thấy tiếng ong ong, mọi hành vi đều theo bản năng chứ không nghe rõ Lưu Nhung nói gì hay làm gì, thậm chí nàng còn không biết hai huynh muội Lưu gia rời đi như thế nào, lại càng không biết Lục Vô Chiêu đứng gần đó chứng kiến mọi chuyện.

Lần ở Tận Hoan lâu cũng thế, hắn ngồi uống trà trong phòng bên cạnh còn cố ý mở cửa để dễ dàng nghe chuyện.

Thẩm Vu bĩu môi nghĩ thầm sao hắn lại thích nghe chuyện của người ta thế? Ấy vậy mà kiếp trước nàng không phát hiện ra Lục Vô Chiêu lại tò mò đến vậy. Chẳng nhẽ Chiêu Minh ty ít vụ án quá nên hắn đâm ra rảnh rỗi quá mức?

"Ngươi nhanh kể lại xem rốt cuộc hôm qua có chuyện gì xảy ra."

Vì thế A Đường nhanh chóng kể lại chuyện hôm qua một cách sinh động, nhất là chuyện Lưu Nhung bất ngờ quỳ xuống run rẩy dập đầu cũng được nàng ấy miêu tả như thật.

"Chắc chắn nàng ta thấy Lăng Vương nên mới đột nhiên quỳ xuống như thế."

Thẩm Vu gật đầu đồng ý.

Cho nên hắn đã chứng kiến toàn bộ sự việc, không những khiến Lưu Nhung sợ hãi mà còn mang nàng vào Vương phủ tìm đại phu khám bệnh, sau đó ở lại chăm sóc đến khi nàng tỉnh lại, còn biết rõ mình bị lợi dụng nhưng vẫn không tức giận, đến khi thấy nàng ăn mặc mỏng manh còn đưa áo khoác cho nàng…

Thẩm Vu nhớ lại từng chuyện.

Quả nhiên là hắn yêu nàng mà!!

Vì thế mà Thẩm Vu mất ngủ cả đêm. Trong đầu nàng chỉ quẩn quanh suy nghĩ làm sao để từ chối một người yêu nàng sâu đậm nhưng nàng lại không yêu hắn đây, hơn nữa người kia còn là ân nhân của nàng.

Mấy ngày sau đó Thẩm Vu trải qua trong sầu lo. Lúc ăn cơm cũng nghĩ đến chuyện này, nửa đêm mất ngủ cũng nghĩ chuyện này, thế nên mới ở nhà dưỡng bệnh mấy hôm nhưng không những nàng không khỏe lên mà còn gầy đi trông thấy.

Buổi sáng thức dậy, A Đường dọn giường xong xòe tay giơ một nhúm tóc rụng lên nói: "Thường ngày người nghĩ gì mà lại rụng nhiều tóc thế này?"

Thược Dược đang trang điểm cho Thẩm Vu cũng lên tiếng phụ họa: "Mắt người đỏ hết cả rồi, lại còn có quầng thâm nữa."

Triệu ma ma đang đặt đồ ăn sáng xuống bàn nghe thấy thế bèn thở dài: "Tuy sức khỏe cô nương đã tốt hơn rồi, đại phu cũng bảo không sao, nhưng người cũng không nên tự hành hạ bản thân như thế, cho dù có khỏe như vâm cũng không chịu được bao lâu."

Thẩm Vu đáp qua loa cho có lệ, nàng ăn sáng mà lòng chất chứa đầy tâm sự.

Vài tỳ nữ lén lút nói chuyện với nhau, đều cảm thấy có lẽ cô nương ở Hồ Tâm các buồn chán quá, nên bảo nhau lén gửi thư cho quận chúa Nghi Ninh cầu xin nàng ấy nghĩ cách.

Ba ngày sau người trong cung truyền tin tới, nói rằng quận chúa Nghi Ninh ở trong cung buồn chán, nay hay tin Thẩm vu cô nương đã khỏe nên đặc biệt mời cô nương tiến cung hai ngày.

Hôm tiến cung là một ngày nắng vàng rực rỡ, Thẩm Vu không chịu nổi ánh nắng chói chang của mặt trời nên khi cỗ kiệu vừa dừng trước cửa cung, nàng đã nhanh chóng bước về phía Tĩnh Hi cung mà quận chúa Nghi Ninh ở, trông bước chân của nàng còn nhanh hơn cả thái giám dẫn đường.

Cung nhân dẫn đường cho quý nhân đương nhiên không thể đi chậm hơn quý nhân được, vì thế tiểu thái giám vội rảo bước nhanh hơn để tránh tụt lại phía sau.

Hai người cứ như đang thi xem ai bước nhanh hơn vậy.

Đi bộ từ cửa cung đến Tĩnh Hi cung mất chừng hai khắc, mà hai người bọn họ chỉ mất một khắc đã đến phụ cận Tĩnh Hi cung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!