Chương 10: Hắn đau lòng rồi

Lục Vô Chiêu bình tĩnh nhìn nàng nhưng vẫn không đáp lại.

Thẩm Vu cũng không mong nhận được đáp án, nàng mỉm cười dựa vào thành giường nhìn hắn.

Nếu hắn không đồng ý thì đã hạ lệnh đuổi khách từ lâu rồi.

Hóa ra Lăng Vương cũng không phải là người không biết thương hoa tiếc ngọc.

Hiện tại không có người ngoài ở đây, hẳn là một cơ hội tốt để tạ ơn. Tiếc rằng nam nhân này quá mức nhạy cảm, chỉ cần nàng có hành động gì kì lạ một chút thôi, là hắn cũng có thể nhận ra ngay, vậy nên nàng mới không dám hành động dại dột.

Dù tính toán kĩ lưỡng đến đâu cũng sẽ bị con người thông minh xuất chúng như hắn nhìn thấu, nhưng trong mắt Thẩm Vu, hắn lại là người dịu dàng điềm đạm nhất.

Hắn không những không vạch trần tâm tư của nàng mà còn thuận theo giúp nàng đạt được mục đích, lại không khiển trách nàng mà chỉ ngầm cảnh cáo nàng, hắn thật tốt.

Thẩm Vu cảm thấy bản thân phải chủ động khai báo thành thật với ân nhân: "Chuyện xảy ra hôm nay đúng là ta đã đoán trước được."

Lục Vô Chiêu yên lặng nghe nàng nói tiếp.

Hôm Lưu Nhung đến nhà tìm nàng "nhờ giúp đỡ", lúc đến phủ Lăng Vương lần trước Thẩm Vu đã bắt đầu lên kế hoạch.

Lưu Nhung chỉ dám ra oai trước mặt nàng chứ không dám chạy đến trước mặt Lăng Vương đòi giải thích, rõ ràng nàng ta cũng biết thường ngày đệ đệ mình gây ra chuyện gì. Lưu tam công tử gặp chuyện không phải bị người ta oan uổng mà rõ ràng là trừng phạt đúng người đúng tội.

Nàng ta mượn đạo nghĩa để ép buộc, không phải là kiểu dễ đối phó, người Lưu gia nên cách xa một chút. Cho nên Thẩm Vu vốn không có ý định xử gọn chuyện này, dù sao nàng còn muốn mượn chuyện này để đoạn tuyệt qua lại với Lưu gia.

Thẩm Vu biết rõ nếu kế hoạch thất bại, chắc chắn Lưu Nhung sẽ lại đến tìm nàng gây chuyện, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng, có lẽ sau khi Tam công tử gặp chuyện, Lưu Nhung nghe lời đồn đại bên ngoài nên mới trách nàng thấy chết không cứu, khiến Tam công tử gặp chuyện không may.

Thẩm Vu chẳng mấy khi ra khỏi cửa, cho nên dù bên ngoài đồn đại nàng thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không có cách nào phản bác lại, hơn nữa dường như Lưu Nhung oán trách nàng đã lâu, cớ sao lại không nhân cơ hội này mà chửi bới nàng cho thỏa lòng?

Làm sao bây giờ? Lấy cứng chọi cứng vốn không phải là phong cách của nàng, nàng thà chọn cách chủ động, biết thời biết thế.

Lợi dụng tính tình dễ xúc động của Lưu Nhung buộc mình vào thế yếu, sau đó cắt đứt quan hệ với Lưu gia, người đời cũng chẳng thể gièm pha điều gì. Nàng muốn người ta thương xót mình, cho dù có sai cũng không thể làm gì được.

Thẩm Vu biết Lưu Nhung bị kích động sẽ theo nàng đến Vương phủ một chuyến, chẳng cần biết có gặp được Lăng Vương hay không, chỉ cần Lưu Nhung bình tĩnh lại nhất định sẽ sợ hãi chùn chân.

Cho dù không gặp Lăng Vương thì nàng cũng chả gấp gáp gì, miễn là có người ở Vương phủ nhìn thấy các nàng là đủ rồi.

Lúc tiếp xúc với người gác cổng Vương phủ, Thẩm Vu có thể nhìn ra lão là người tận tâm trung thành, hơn nữa lại nhanh mồm nhanh miệng.

Chỉ cần lão nghe Lưu Nhung nói xấu Lăng Vương thì trận chiến này ắt sẽ đổi từ Thẩm gia thành Vương phủ.

Thẩm Vu nói tiếp: "Đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn, tỏ ra yếu kém mới là vũ khí lợi hại nhất."

Tỏ ra yếu kém mới là vũ khí lợi hại nhất…

Những lời này lặp đi lặp lại không ngừng trong đầu Lục Vô Chiêu.

Thế sao lúc ở cùng hắn nàng lại tỏ ra yếu ớt thế, liệu rằng có thật sự chân thành, hay vẫn đang lợi dụng hắn đây?

Hay chỉ là đang diễn kịch để có thể bình yên rời đi?

Bỗng nhiên Lục Vô Chiêu thấy phiền muộn trong lòng.

Lúc biết rõ ý đồ của nàng, biết nàng lợi dụng mình hắn cũng không buồn bực đến thế.

"Nếu điện hạ đã rõ tiểu nữ cũng không biết nói gì hơn, liệu điện hạ có muốn bắt ta lại để trừng phạt không?" Thẩm Vu ngồi bên cạnh, nghịch ngợm trêu đùa nói.

Lục Vô Chiêu đáp lời: "Ngươi không có tội, bản vương bắt ngươi làm gì."

Thẩm Vu mỉm cười, đôi mắt đảo quanh: "Tiểu nữ to gan lớn mật lợi dụng điện hạ, lẽ nào cũng coi như không có tội sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!