Thiếu niên cảm thấy mình bị rơi xuống thế hạ phòng, nhíu nhíu mày. Có điều cậu cũng không phản bác mà chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Không biết vì sao nhưng cậu không muốn đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra, muốn hỏi anh không sợ tôi có ý đồ xấu tiếp cận anh, định mưu đồ gây rối sao?
Không muốn đại mỹ nhân nghĩ đến những điều này, cũng không muốn dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với anh.
Ăn sáng xong, đại mỹ nhân hỏi cậu:
"Hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì?"
Cậu sờ môi, không trả lời.
Ngược lại cậu không trả lời anh cũng đã quen, thu thập chén bát xong liền khom lưng xuống, đùa giỡn nhéo nhéo mặt cậu:
"Tới để cho tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này sao? Thật ngoan~"
Thiếu niên nghiêm mặt.
Đại mỹ nhân, Hửm
Mặt thiếu niên càng lạnh lùng, anh càng niết niết nắn nắn. Thiếu niên thấy vậy quay mặt đi tránh né, ngồi một lúc liền đứng bật dậy nói: Tôi về đây.
Đại mỹ nhân ồ lên,
"Hóa ra là tới đây ăn chùa nha~"
Thiếu niên dừng bước, Không có.
Đại mỹ nhân cười cười:
"Nếu là ăn chùa thật tôi cũng rất vui. Ngồi một lúc nữa đi, mất công đến chỉ để ăn sáng thật lãng phí."
"Tôi ở lại cũng không để làm gì."
Đại mỹ nhân ngó ngó cậu, lại cúi xuống nhìn đống bát trong tay.
Mặt trời chân lý liền chiếu xẹt qua tim. (câu gốc đại ý là như vậy =)))
Một phút sau, thiếu niên đứng trước vòi nước, bày ra bộ dáng băng
-sơn
-tuấn
-tú
-tiểu
-thiếu
-niên nghiêm túc rửa chén, đại mỹ nhân ở bên cạnh khúc khích cười:
"Vừa vặn tôi rất ghét rửa bát. Sau này đến ăn chùa, bát liền giao cho cậu."
Cứ như vậy, hai người thành lập một loại quan hệ kì dị.
Đại mỹ nhân ép cậu ở lại ăn cơm, bắt cậu rửa bát, lúc cậu rửa còn vui cười hớn hở trêu tay nghề không tồi.
Thiếu niên không thích đề cập đến chuyện của mình, đại mỹ nhân cũng không hỏi vấn đề của cậu, không hỏi những vết thương trước kia là sao, không hỏi mối quan hệ của cậu với ba mẹ đến tột cùng là như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!