Chương 9: (Vô Đề)

Chỉ là Tống Văn cũng phải trả giá cho hành động của mình.

Hình phạt cho lần sai thứ hai là nói thật. Người ra đề là Cố Viễn, trong lòng tôi chợt thấy lo lắng. Chắc chắn sẽ không có câu hỏi nào hay ho đâu.

"Anh Tống, trước Vi Vi anh đã có bạn gái chưa?"

Mọi người nhìn nhau.

Tiếng xì xào bàn tán vang lên, lắng tai nghe vẫn có thể nghe ra họ đang nói gì.

"Tôi đã nói rồi, anh Cố không hề bình thường với chị Giang của chúng ta."

"Bạn gái cũ à, đây là câu hỏi sinh tử đấy."

"Có trò hay để xem rồi!"

Tất cả mọi người đều nhìn Tống Văn. Tống Văn nắm lấy tay tôi nói:

"Không có, Vi Vi là bạn gái đầu tiên, cũng là duy nhất của anh."

Được người khác lựa chọn một cách kiên định, hóa ra là cảm giác này.

Không cần lo lắng mình sẽ bị đặt lên bàn cân, bị so sánh, bị đánh giá.

Oa~~~~

"Ngọt quá, đúng là phim thần tượng."

"Oa oa oa, đúng là quá tuyệt vời."

Khi tôi nói Đồ mặt dày với Cố Viễn, tôi không hề do dự.

Nếu câu Anh yêu em đó không xuất hiện vào lúc tôi cần anh ấy nhất, vậy thì sau này, anh ấy cũng không cần xuất hiện nữa.

Khi chuẩn bị đi ngủ, có hai căn nhà trên cây, mọi người hò reo, muốn tôi và Tống Văn ngủ cùng nhau.

Nhưng Cố Viễn và Lâm Diệu Diệu kiên quyết không đồng ý.

Cuối cùng là Tống Văn và Cố Viễn, tôi và Lâm Diệu Diệu.

Một sự kết hợp kỳ lạ.

Tôi dựa vào lan can gỗ của căn nhà trên cây, cùng Tống Văn ngắm sao.

Trên trời có rất nhiều sao, đây là cảnh tượng không thể nhìn thấy ở thành phố. Hai chúng tôi nói chuyện rôm rả.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt hung dữ của Lâm Diệu Diệu phía sau.

Lần đầu tiên, tôi chủ động trò chuyện với Tống Văn về Cố Viễn.

Nhưng tôi chưa kịp nói được mấy câu thì điện thoại đã reo.

Lục Dao đang ở bệnh viện, cô ấy sinh non.

Sau khi tôi gặng hỏi mãi mới biết, cô ấy bị ngã khi vừa tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm.

Tim tôi như thắt lại.

Tống Văn lập tức lái xe đưa tôi đến bệnh viện

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!