Chương 8: (Vô Đề)

Cố Viễn cũng rất bận rộn, như con bướm vậy, bay tới bay lui. Quả nhiên, việc Cố Viễn được con gái yêu thích đã khắc sâu vào DNA của anh ấy rồi.

Hoàng hôn buông xuống, mọi người bắt đầu chơi trò chơi. Cố Viễn luôn là nhân vật chính của trò chơi, Tống Văn không định tham gia, nhưng không chịu nổi sự năn nỉ ỉ ôi của tôi, cuối cùng cũng đồng ý.

Nhìn bộ dạng nhăn nhó của anh ấy, tôi lại muốn cười. Lâm Diệu Diệu xung phong ngồi cạnh Tống Văn.

Cố Viễn đi lấy đồ uống, về hơi muộn, cố chen vào ngồi cạnh tôi.

Khi chơi trò Củ Cải Ngồi Xổm, bắt đầu chia nhóm, bốn người chúng tôi ngồi cùng nhau, cũng được chia vào cùng một nhóm. Lúc đầu tôi vẫn theo kịp, nhưng về sau hoàn toàn dựa vào Tống Văn, anh ấy nắm tay phải của tôi, giúp tôi theo kịp nhịp điệu ngay lập tức.

Cuối cùng chúng tôi lại thắng, tôi nghĩ chắc họ đang lén lút ưu ái lãnh đạo, dù sao hai sếp đều ở trong nhóm chúng tôi cả mà.

Cố Viễn vẻ mặt ấm ức nói với tôi:

"Vi Vi, em không để ý gì cả, vừa rồi cũng không nhắc nhở anh."

Tôi không trả lời, mà mỉm cười nhìn Tống Văn, Tống Văn cúi đầu nhìn tôi.

"Thôi nào, giám đốc Giang, đừng rải cơm tró nữa."

"Đúng đúng đúng, cho hội FA chúng tôi một con đường sống đi."

"Nào nào nào, ăn thôi."

Tống Văn và Cố Viễn mỗi người cầm một xiên thịt đưa đến trước mặt tôi, tôi do dự 0.3 giây. Lâm Diệu Diệu đã cướp lấy xiên thịt bò trong tay Tống Văn.

"Chị Vi Vi, em biết chị không thích ăn thịt bò, em thích ăn nhất đấy, cảm ơn Đại Thiết Đầu nhé." Lâm Diệu Diệu vừa há miệng định ăn thì bị tôi giật lại.

Của tôi! Tôi ném ra hai chữ như thể tuyên bố chủ quyền.

Khóe mắt liếc thấy tay Cố Viễn đang lơ lửng trên không trung đầy ngượng ngùng.

Anh ấy tự mình dựa vào lan can ăn.

Nghỉ ngơi một lát, chúng tôi bắt đầu vòng chơi thứ hai. Lâm Diệu Diệu đề xuất trò chơi

"Anh yêu em, đồ mặt dày".

Luật chơi rất đơn giản, phải nói Anh yêu em với người bên trái, và nói Đồ mặt dày với người bên phải.

Nếu ai đó nói sai sẽ bị phạt, có thể là phạt rượu, nói thật hoặc thử thách.

Tống Văn ngồi bên phải tôi, Cố Viễn ngồi bên trái tôi. Theo luật, tôi phải nói Anh yêu em với Cố Viễn.

Tôi không nói nên lời, ngay cả khi tốt nghiệp cấp ba, lúc tỏ tình, ba chữ này tôi cũng không thể nói ra.

Với Tống Văn, tôi cũng chưa từng nói.

Tôi luôn cảm thấy, đây như một lời hứa, là lời hứa chỉ có thể nói một lần.

Tôi ngượng ngùng nhìn chai rượu trên bàn, thầm tính toán xem mình có thể uống được bao nhiêu ly.

Trước khi trò chơi bắt đầu, Tống Văn lại học theo chiêu trò của Cố Viễn, cầm mấy chai rượu chen vào giữa tôi và Cố Viễn.

Tiếng hò reo vang lên.

Lâm Diệu Diệu ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

Tôi cũng không ngờ Tống Văn lại thực sự đổi chỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!