Lục Dao chỉ khi nói dối mới như vậy. Con bé này chắc chắn đang giấu tôi chuyện gì đó.
"Vậy, cậu nói trước, hay tớ nói trước?" Mặc dù tôi không biết Lục Dao đang giấu tôi chuyện gì, nhưng tôi vẫn quyết định thử dọa cô ấy một chút.
"Cậu nói trước đi, cậu nói trước đi."
Lục Dao hiếm khi tỏ ra nhút nhát, tôi nghĩ chắc con bé đang âm mưu gì đó sau lưng tôi.
"Vẫn là cậu nói trước đi, phụ nữ mang thai được ưu tiên." Tôi cười, xoa xoa cái bụng bầu to tướng của cô ấy, chắc là con trai tôi đang duỗi tay duỗi chân.
Lục Dao hít sâu một hơi,
"Cậu... định ở bên Cố Viễn à?"
Tôi cầm ly Latte dừa trên bàn trà lên uống một ngụm.
"Không định, dù sao tớ cũng là người có gia đình rồi."
"Vậy sao cậu còn nhận đơn hàng của Cố Viễn, còn đồng ý đi team building cùng anh ta?" Lục Dao trợn tròn mắt.
"Cả công ty trên dưới mười mấy người đang chờ tớ nuôi đấy, có tiền sao lại không kiếm? Có người bỏ tiền, team building sao lại không đi?"
Tôi liếc xéo Lục Dao.
"Lục tiểu thư, cậu đúng là không hiểu nỗi khổ của người dân thường mà."
Trước đây tôi và Lục Dao luôn chí chóe, sau khi Lục Dao mang thai thì thành ra, cô ấy đánh tôi một cách đơn phương.
Sau khi bị cô ấy đ.ấ. m vài cái, Lục Dao cuối cùng cũng hài lòng rời đi.
Buổi tối, tôi lật xem album ảnh cũ, từng có lúc tôi rất muốn có một căn nhà trên cây.
Một nơi để tôi trốn khi bố mẹ cãi nhau.
Nhà của Cố Viễn, chính là căn nhà trên cây của tôi.
Từ khi sinh ra cho đến năm 18 tuổi, có lẽ tất cả những ký ức vui vẻ của tôi đều liên quan đến Cố Viễn.
Sau đó, tôi gặp Lục Dao, cô ấy cho tôi cảm nhận được sự tự do, chính là kiểu người sinh ra đã ngậm thìa vàng, chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì trên đời.
Tự do và tràn đầy sức sống.
Cô ấy nói, ban đầu cô ấy rất coi thường tôi, cho rằng tôi là một con công, luôn muốn mọi người chú ý đến mình.
Tôi thừa nhận, từ nhỏ cũng chẳng có ai quan tâm đến tôi. Hơn nữa sau khi thi đại học xong, Cố Viễn đã từ chối lời tỏ tình của tôi.
Vì vậy, khi học đại học, tôi đã kiểm soát cân nặng rất nghiêm ngặt, ăn mặc chỉn chu đến từng sợi tóc, mỗi bộ quần áo đều được phối sẵn từ trước.
Thực ra tôi chỉ muốn chứng minh, tôi xứng đáng.
Chứng minh việc Cố Viễn từ chối tôi là tổn thất của anh ấy.
Lục Dao cho tôi biết, tôi không cần phải sống như một bình hoa di động. Tôi xứng đáng, chỉ đơn giản là vì tôi xứng đáng.
Một người quan trọng khác là Tống Văn, một chàng trai ít nói. Ha ha ha ha.
Cứ nghĩ đến anh ấy là tôi lại không nhịn được cười.
Sau khi ở bên nhau, tôi mới biết anh ấy không chỉ là bạn đại học, mà chúng tôi còn là bạn cấp 3, chỉ là lúc đó trong mắt tôi chỉ có Cố Viễn, căn bản không biết Tống Văn là ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!