Đập vào mắt đầu tiên là một đống tai chuột Mickey, nhìn xuống là khuôn mặt ngạc nhiên của Lâm Diệu Diệu.
Chào buổi sáng!
Tôi chào hỏi qua loa, đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế phụ.
Tống Văn đưa cho tôi một cốc cà phê sữa dừa.
Lúc này tôi mới thấy, không chỉ Tống Văn không hiểu tôi, mà hình như tôi cũng không hiểu Tống Văn.
Anh ấy biết rõ tôi chỉ uống Americano đá, nhưng lại kiên trì mua cà phê sữa dừa cho tôi.
Thực ra tôi không thích Americano đá, chỉ là có một người thích.
Vì vậy tôi uống Americano đá, cứ như làm vậy là có thể gần người đó hơn một chút. Dần dần nó trở thành thói quen.
Trên đường đi, Lâm Diệu Diệu im lặng đến lạ thường, vô thức uống hết sạch cốc cà phê sữa dừa.
Tống Văn lấy ra một bản hướng dẫn du lịch viết tay như muốn khoe chiến tích.
"Đại Thiết Đầu, anh giỏi quá, sao hướng dẫn chi tiết thế?" Lâm Diệu Diệu giật lấy tờ hướng dẫn từ tay Tống Văn.
Cô ta còn chưa kịp xem thì đã bị Tống Văn giật lại.
Lâm Diệu Diệu bĩu môi, vẻ mặt không hài lòng lộ rõ.
"Ơ? Đây là hướng dẫn cho hai người à." Lâm Diệu Diệu vươn đầu về phía n.g.ự. c Tống Văn, làm bộ đang chăm chú xem hướng dẫn, thực chất đầu chỉ còn cách n.g.ự. c Tống Văn một chút xíu nữa là chạm vào.
"Chị Vi Vi bận việc, em tưởng hôm nay chị ấy không rảnh, biết chị Vi Vi đến thì em đã bảo Đại Thiết Đầu làm hướng dẫn cho ba người rồi." Lâm Diệu Diệu giả vờ tiếc nuối ngẩng đầu nhìn tôi, khiến tôi khó mà kìm nén được cơn bốc hỏa muốn tát cô ta.
"Ừ, đúng đúng đúng, Diệu Diệu chu đáo nhất."
Tôi vừa nói vừa liếc xéo Tống Văn.
Hình như anh ấy chẳng để ý đến việc chúng tôi đang căng thẳng với nhau.
Tống Văn nhét tờ hướng dẫn vào túi, nắm tay tôi kéo vào công viên giải trí.
Lâm Diệu Diệu bực bội lẽo đẽo phía sau.
Tống Văn kéo tôi chơi mấy trò, ánh mắt Lâm Diệu Diệu nhìn tôi đã có thể b.ắ. n ra tia lửa.
Cuối cùng, trước trò tàu lượn siêu tốc, cô ta không nhịn được nữa:
"Đại Thiết Đầu, em muốn chơi tàu lượn."
"Nhưng anh biết đấy, em sợ, anh có thể..."
Tôi nhìn họ như đang xem kịch.
Trong lòng thầm nghĩ, hôm nay quả nhiên không uổng công đến, màn hay bắt đầu rồi đây!
Tôi thấy Tống Văn không nói gì mà chỉ nhíu mày. Với tinh thần giúp đỡ người khác, tôi nói nốt câu còn lại của Lâm Diệu Diệu:
"Diệu Diệu không dám chơi tàu lượn một mình, muốn anh Thiết Đầu của em chơi cùng đấy mà~"
Câu này tôi nói với giọng điệu uốn éo, mỉa mai.
Em... Lâm Diệu Diệu cuối cùng cũng ứ nghẹn ở chữ này, không nói tiếp được nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!