Chân nó đã lành, khịt khịt mũi phóng thẳng về phía bánh quế hoa.
Ta v**t v* bộ lông mềm mại kia.
Ánh mắt lại không khỏi dừng lại trên đôi chân được phủ chăn của Sở Ly.
Ta từng thấy một người thân tàn tật, chân y như cành củi khô héo.
Chiêu vương, cũng như thế ư?
Một bậc quân tử phong tư tiêu sái đến vậy!
Có lẽ vì lòng thương cảm của ta quá rõ ràng, Sở Ly đưa tay xoa đầu ta.
Động tác ấy, chẳng khác nào ta v**t v* tiểu hồ ly.
13.
Về chuyện phóng hỏa, Thánh thượng cuối cùng cũng chỉ nhẹ tay xử trí, phạt Miêu Nhược Nhi không được ngồi xe ngựa.
Sở Hành liền cùng nàng ta bộ hành.
Những vị quý nữ đến thăm ta, nhắc đến chuyện này, nét mặt đều tràn đầy khinh miệt.
Sở Hành tự cho mình là tình thánh.
Nhưng đâu hay, một hành động ấy đã tự đoạn tuyệt con đường cưới quý nữ làm danh chính Thái tử phi.
Bởi thế ta mới nhất quyết mời các nàng ấy đồng hành.
Miệng người truyền miệng người, sao sánh được với tận mắt chứng kiến.
Vả lại, chuyện này Thánh thượng cũng không ban lệnh cấm ngôn.
Cho nên chẳng bao lâu, cả triều trong ngoài đều biết rõ: Sở Hành vì nữ sắc mà trái lệnh quân vương.
Quý phi triệu ta vào điện để nghị luận.
Nói là cùng bàn chuyện, kỳ thực mỗi lần đều bóng gió khuyên ta đi cầu phụ thân hỗ trợ.
Ta giả bệnh không đáp.
Ma ma do Quý phi sai tới, bị cự tuyệt mấy phen.
Cuối cùng đành buông bỏ phía ta.
Liền ra tay với Miêu Nhược Nhi.
Nghe nói Miêu Nhược Nhi vừa trở về Đông cung, liền sốt cao không dứt, ác mộng liên miên.
Ngự y e ngại làm trái Thánh ý không dám chẩn trị, Sở Hành đành mời lang y trong dân.
Tiếc rằng, vô ích.
Sở Hành hết cách, đành nhờ người gửi thư cho ta.
Ta không thèm xem, ném vào lửa thiêu rụi.
Hắn đợi mấy ngày, rốt cuộc đích thân đến cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!