Chương 7: (Vô Đề)

Thánh thượng chau mày tỏ ý không hài lòng.

Ánh mắt Sở Hành ngập tràn cảm kích.

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chàng.

Đôi mắt hoe đỏ, trong đáy mắt là bi thương không thể che giấu.

Chàng quay đầu né tránh, không dám đối diện.

Thị nữ dâng giấy bút.

Miêu Nhược Nhi cầm bút rồi lại buông, rốt cuộc không viết được một chữ.

"Nhược Nhi!"

Ta bật cười lạnh lẽo.

Nàng ta sao dám viết?

Bởi vì khi đó, chính nàng đang phóng hỏa ở Đông cung.

Nàng ta ngàn vạn lần không ngờ, lửa mình nhóm ở Đông cung lại bén đến viện của ta.

Nàng nóng lòng cần một cơ hội, mượn cớ mà "nói được trở lại".

Lại thuận tiện mang lấy thanh danh "vì cứu Thái tử, không tiếc thân mình".

Trong toan tính của nàng ta, đây đáng lẽ là màn lật mình danh chính ngôn thuận.

Chẳng ngờ bị ta lợi dụng, ép đến đường cùng không còn lời để bào chữa.

Ta nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay nàng.

"Miêu cô nương, sao tay lại dính dầu lửa?"

Ta nắm chặt lấy cổ tay nàng.

"Doanh Doanh."

Sở Hành thấy ta hung hăng ép hỏi, trong lòng bất mãn nhìn ta chằm chằm.

Chàng nghĩ rằng ta vẫn sẽ giống như thuở trước.

Không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ khiến hắn giận lòng.

Đáng tiếc thay, đây là hồi cuối cùng trong vở diễn giữa ta và hắn.

"Nói đi, tại sao tay ngươi lại có dầu lửa?"

"Chính ngươi đã đốt áo chim công của ta!"

Ta bất ngờ giận dữ, túm chặt cổ áo nàng ta.

Nàng ta nghẹt thở, ho sặc sụa.

Sở Hành che chắn cho Miêu Nhược Nhi, đẩy ta ngã xuống đất.

Đó là phản xạ vô thức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!