Thị vệ ngoài cung nghiêm túc làm theo chức trách.
Việc mang theo Miêu Nhược Nhi quả thật là lựa chọn đúng đắn.
Ta ra hiệu bằng mắt với Lệ Chi.
Nàng lập tức hiểu ý, hừ lạnh một tiếng:
"Lá gan các ngươi thật lớn, ngay cả trắc phi Đông cung mà cũng dám ngăn cản!"
"Trắc phi?"
"Miêu trắc phi mang mệnh phượng hoàng, là người Thái tử nâng niu nhất."
Lệ Chi thấy bọn họ còn do dự, bèn quát lớn:
"Trắc phi nương nương đang mang thai!"
Ta dùng đao kề sát bụng Miêu Nhược Nhi.
Nàng ló đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa, nói:
"Ta tới thăm Thái tử."
Cuối cùng, thị vệ cũng chịu mở đường.
Miêu Nhược Nhi thở phào một hơi.
Mũi đao khi nãy, quả thật đã cắt rách lớp áo ngoài của nàng.
Trước cửa tẩm điện của Thánh thượng, thị vệ tuần tra dày đặc.
Ta nhìn thấy một người quen mắt—
chính là người từng cứu ta ra khỏi biển lửa.
Là thanh mai trúc mã của Lệ Chi.
Hắn lén lút chạy tới, vẻ mặt trầm trọng:
"Thánh thượng nguy kịch, Thái tử đang bên cạnh hầu bệnh."
Tâm ta chấn động—
Sở Ly… chẳng lẽ chưa kịp đến?
Không thể nào! Chàng khởi hành trước ta cơ mà!
Bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi.
Sở Hành, tên điên đó, lẽ nào dám hạ thủ ngay lúc này?!
Miêu Nhược Nhi không nghe rõ cuộc trò chuyện,
nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của ta, bèn đắc ý hỏi:
"Sao vậy? Thái tử điện hạ quan tâm bổn trắc phi hơn đúng không?"
Ta thật sự không muốn nhìn mặt ả ngốc này thêm nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!