Chương 11: (Vô Đề)

"Chiêu Vương có một di chiếu, ta cần một cái cớ thích đáng để diệt trừ hắn."

"Ai bảo hắn lại si mê nàng."

"Nghe tin nàng gặp nạn, hắn cam tâm dùng cả di chiếu để cứu nàng."

"Đáng tiếc là đến muộn một bước, nàng đã..."

"Ta liền nhân cơ hội, hạ chỉ giam hắn vĩnh viễn."

"Nghe nói, hắn vì nàng mà chép kinh siêu độ cả một đời, đến lúc lâm chung, môi vẫn thì thầm tụng Phật."

"Một kẻ tàn phế, lại sâu tình đến thế."

Ta chăm chăm nhìn người nam nhân tuấn tú trước mắt.

Qua dáng hình hắn, ta như nhìn thấy Chiêu Vương của những ngày sau đó.

Chàng cạo trọc đầu, tự giam mình trước Phật.

Trên xà nhà treo từng ngọn đèn bất diệt.

Mỗi ngọn đèn, đều khắc tên ta.

Nguyện cho ta, kiếp sau được sống an lành.

18.

Chẳng bao lâu, Thái tử Sở Hành thành thân cùng tiểu thư phủ Thượng thư.

Tiểu thư ấy tính tình phóng khoáng, hôm thu săn năm trước, từng cùng ta uống trà trò chuyện.

Thế nhưng ngày xuất giá, trên mặt lại chẳng thấy nổi nửa phần vui mừng.

Tựa như bước vào Đông cung, chẳng khác gì một chân bước vào nấm mồ.

Ta sinh trọng bệnh.

Mất ngủ, nôn mửa không ngừng.

Suốt ngày bất an, tâm thần hoảng loạn.

Sở Ly mỗi ngày đều ngồi bên giường ta trông nom.

Ta thường mê mê tỉnh tỉnh, lầm tưởng chàng là Sở Hành.

Có lúc còn lao tới bóp cổ chàng.

Chàng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, chồng lên nhau, đặt lên đầu gối.

Trong cung, Thánh thượng bệnh nặng, ngự y thay phiên túc trực.

Phụ thân không mời được ngự y, đành cầu đại phu dân gian.

May thay, mời được vị đại phu từng chẩn đoán ra "Phượng hoàng cổ".

Sau khi kê phương thuốc, ta mới dần tỉnh táo.

Ta ôm lấy Sở Ly, nức nở không thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!