Chương 9: (Vô Đề)

Hoắc Nhĩ tê liệt vì sợ hãi. Hắn quả thực khó có thể tin được bản thân vừa nghe được cái gì. Cha không thể nào không biết một khi quyết đấu bắt đầu, Lôi Triết có thể bất cứ lúc nào lấy đi tính mạng của hắn. Sao cha có thể bằng lòng cơ chứ?

Lão công tước chỉ vào hắn, lần thứ hai hạ lệnh: " Mặc quần áo lại cho tử tế, nắm lấy trường kiếm, đi quyết đấu nhanh lên!"

"Cha à, con sẽ chết mất! Cầu xin người cứu giúp con với." Hoắc Nhĩ run rẩy cầu xin, nước mắt lẫn vào nước mũi giàn giụa.

Vẻ ngoài vụng về, xấu xí và hèn nhát của hắn càng khiến đoàn kỵ sĩ Cách Lan Đức cảm thấy ghê tởm chán ghét hơn. Không nghi ngờ gì nữa, làm việc dưới trướng một thống soái như thế này đối với họ mà nói là đang tự chuốc lấy sự sỉ nhục.

Đám quý tộc đứng ngoài cửa xem náo nhiệt cũng cười thầm. Nếu như lão công tước thật sự chọn Hoắc Nhĩ làm người thừa kế, nói không chắc bọn họ ngày sau có thể liên thủ đem tài phú của Cách Lan Đức chia cắt về phần mình.

Tên oắt con vô dụng như Hoắc Nhĩ căn bản không có năng lực bảo vệ một mảnh lãnh thổ rộng lớn dồi dào như vậy.

Lão công tước biết đến tất cả mọi người đang suy nghĩ gì, cũng đã ý thức được, căn cơ của Cách Lan Đức đang kịch liệt dao động.

Vì vậy, khi công tước phu nhân từ trong lâu đài lao ra, ôm lấy cánh tay của hắn khổ sở cầu xin hắn không nên bức bách con trai mình quyết đấu, hắn đã mạnh mẽ đem người phụ nữ này đẩy ra một cách thô bạo.

Hắn chỉ vào hai đầu hùng sư đứng sừng sững ở cửa, ngữ khí lãnh khốc:

"Hoặc là quyết đấu, hoặc là mất đi tư cách người thừa kế, con chỉ có thể chọn một cái. Nếu như cha cùng mẹ của con tức khắc ly hôn, con liền không còn là con cả của Cách Lan Đức nữa. Con sẽ không còn gì cả."

Câu nói này đồng thời điểm trúng tử huyệt của cả công tước phu nhân và Hoắc Nhĩ.

Hai người trong nháy mắt cứng đờ, ý đồ dùng phương thức cầu xin khóc nháo lừa dối qua ải, đều tại giờ khắc này tan vỡ.

Bọn họ hiện tại mới biết rằng, hết thảy những gì chính mình đang nắm giữ đều bắt nguồn từ sự bố thí của lão công tước, mà phần bố thí này sẽ có thể bị thu hồi vào bất cứ lúc nào.

"Cha ơi con không muốn, con đi, con đi quyết đấu."

Hoắc Nhĩ nỗ lực bò lên, lại hết lần này tới lần khác té ngã. Hắn đã sợ đến mức tay chân đều mềm nhũn cả ra.

Hai người quản gia đỡ hắn ta dậy theo sự phân phó của lão công tước, đưa vào pháo đài mặc quần áo.

Sau một lúc, Hoắc Nhĩ mặc vào bộ khôi giáp dày nặng, nhấc theo một thanh trường kiếm đi ra.

Lôi Triết rốt cục cũng quay đầu lại xem kỹ đối phương. Thấy rõ bộ khôi giáp cùng thanh trường kiếm kia, hắn bĩu môi, lúc này liền hướng về phía lão công tước nhìn bằng ánh mắt trào phúng.

Hai thứ đồ này đều là bảo bối của cha, một cái không gì không xuyên thủng, một cái chém sắt như chém bùn. Tuổi ấu thơ Lôi Triết nằm mơ cũng muốn nắm giữ chúng, nhưng ngay cả việc đụng chạm nhẹ nhàng một cái cũng không được phép.

Cha từng nói, hai thứ vũ khí này từng dẫn dắt hắn lấy được được vô số thắng lợi, là mồ hôi, huyết dịch, vinh quang ngưng tụ mà thành. Nếu như Lôi Triết muốn, vậy chỉ có thể dùng mồ hôi, huyết dịch cùng vinh quang của chính mình tự tẩm vào khôi giáp cùng trường kiếm của bản thân.

Cậu bé Lôi Triết bị câu nói này làm cho chấn động, vì vậy cả một đời đều khắc ghi cái quan niệm này. Hắn lấy bất cứ thứ gì hắn ta muốn bằng sức mạnh của mình, đây là quy tắc ứng xử của một hiệp sĩ.

Mà bây giờ, hai món báu vật này được trang bị trên người thằng oắt con vô dụng như Hoắc Nhĩ. Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào sự nhát gan, nhu nhược, đê tiện, hạ lưu hay sao?

Vì vậy mồ hôi, huyết dịch cùng vinh quang trong miệng của cha kỳ thực đều là nhảm nhí, phải không?

"Lý tưởng đã bị vấy bẩn.

"Lôi Triết lắc đầu một cái, nỉ non nói nhỏ. Hắn nhếch miệng lên, tựa hồ như đang cười, trong con ngươi lại tụ tập lạnh lẽo cuồng liệt gió bão. Lão công tước nhận ra được tâm tình hắn có sự biến hóa, vội vã nhắc nhở:" Chạm đến là phải dừng lại, không nên làm cho chết người!

Cha sẽ ở bên cạnh nhìn các con!"

Dứt lời, hắn rút ra trường kiếm của kỵ sĩ trưởng, trận địa đã sẵn sàng đón quân địch. Hắn ta là người duy nhất trong toàn bộ lục địa Thác Đặc Tư này có thể đấu ngang tài ngang sức với Lôi Triết, hắn có năng lực từ dưới kiếm con thứ cứu được đứa con trai cả của mình.

Chỉ cần con thứ lộ ra sát tâm, hắn sẽ lập tức ngăn cản ngay.

Nghe thấy câu nói này, cả người run lên vì căng thẳng như Hoắc Nhĩ, lại lập tức lộ ra gương mặt thoải mái, hất cằm nhìn Lôi Triết, làm ra vẻ khiêu khích.

Lôi Triết cười lạnh, không bày tỏ rõ ý kiến của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!