Chương 7: (Vô Đề)

Giản Kiều vẫn luôn cúi thấp đầu, dùng chính mình che giấu đi biểu tình âm lãnh của bản thân.

Hai chị em kia vẫn còn đang lải nhải yêu cầu các loại tài vật, châu báu, đồ trang sức, hoa phục, nước hoa… Chỉ cần là Địch Tác Lai Đặc có, và những thứ đó là những thứ hiếm lạ, thì bọn họ đều muốn.

Hành vi của bọn họ không giống với quý tộc mà ngược lại giống như những kẻ ăn mày đói khát ngày đêm, hễ nhìn thấy bữa tiệc lớn liền không kịp chờ đợi, nóng lòng muốn vồ tới, xé nát miếng thịt béo nhất khi có thể.

Bọn họ hoàn toàn không để ý cái bụng của bản thân liệu sẽ bị nổ tung hay không.

Giản Kiều kiên trì lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, như thể là cậu nhất định sẽ làm theo chỉ dẫn của họ. Cậu nhìn qua có vẻ thuận theo, nhưng tâm lý lại có một phen tính toán khác. Vì con dân của thành Địch Tác Lai Đặc, cậu chắc chắn sẽ không để cho những tên cường đạo này tùy ý xâu xé.

Những người yêu thích nước mắt của Thiên sứ, đồng thời điên cuồng muốn nắm giữ nó tại Thác Đặc Tư đại lục nhiều đến đếm không xuể, cậu có thể ở trong bóng tối thả tin tức bảo thạch bị Hải Luân phu nhân chiếm giữ ra ngoài kia. Tiếp đó, cậu cái gì cũng không cần làm, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là được rồi.

Ghen tị và tham lam là chất xúc tác của cuộc đấu tranh, cậu tin tưởng nhất định sẽ có người hướng về phía của Hải Luân mà ra tay.

Còn nữa, Tra Lí Tam Thế nuôi dưỡng rất nhiều tình nhân, những người này cho dù nằm mơ cũng muốn trở thành hoàng hậu.

Hải Luân đang mang thai vào thời kì này dĩ nhiên sẽ bị đẩy lên trên nơi đầu sóng ngọn gió. Cô ta nếu như muốn bình an sinh ra đứa bé này đáng lẽ nên đóng cửa không ra ngoài, tử thủ canh phòng nghiêm ngặt, mà không phải giống như bây giờ, ỷ vào cái bụng chính mình làm mưa làm gió.

Cô ta có bao nhiêu kẻ thù đang ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi để xé xác cô ta ra, cũng không biết vì lợi ích, những người kia có thể làm ra hành động tàn nhẫn cỡ nào.

Còn tiếp tục như vậy, cô ta sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.

Mà một khi cô ta xảy ra chuyện, Cách Lan Đức · Hoắc Nhĩ cũng sẽ không hề dễ chịu. Quyền lợi của hai anh em họ vốn dĩ là gắn liền với nhau.

Nghĩ về điều này, vẻ u ám trên khuôn mặt Giản Kiều đã hoàn toàn biến mất.

Cậu thẳng eo lên, lời nói nhỏ nhẹ ôm hòa mà nói rằng: "Phu nhân, tôi nhất định sẽ thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của cô."

Cách Lan Đức – Hải Luân đột nhiên hét lên:

"Thượng Đế ơi, sao cậu lại bẩn như vậy chứ? Cậu mau chóng cách xa tôi ra một chút! Ôi không! Cậu mới vừa rồi còn hôn tay của tôi, đồ con lợn chết tiệt! Nếu như tôi bởi vì cậu hôn mà bị bệnh, tôi nhất định sẽ chém đứt đầu của cậu!"

Cô ta cuống quít đưa tay cho người hầu gái, người hầu gái thì lại quỳ trên mặt đất bùn lầy bẩn thỉu, cẩn thận từng tí lau chùi mu bàn tay cho cô ta.

Cách Lan Đức – Hoắc Nhĩ dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm ống quần bắn tóe đầy bùn của Giản Kiều, nổi giận đùng đùng rít gào: " Đồ bẩn thỉu kia, mau cút xa ra cho tôi!"

Tuy chưa kế thừa tước vị, nhưng hắn đã không đem danh hiệu bá tước của Giản Kiều để ở trong mắt. Nếu như đã thừa kế tước vị rồi, hắn sẽ biến thành bạo ngược chuyên quyền đến mức độ nào?

Giản Kiều vừa lùi về phía sau vừa nói xin lỗi, bề ngoài nhìn qua có vẻ như lo sợ tát mét mặt mày, nhưng trong nội tâm lại ngập tràn phẫn nộ. Cậu thật sự chịu đủ sự ngu xuẩn của hai anh em này rồi.

Một người phụ nữ trung niên quyến rũ và một người đàn ông trung niên cao lớn nghe thấy tiếng hai anh em họ ầm ầm hai gầm rú, vội vã từ trong pháo đài chạy ra.

Bọn họ chính là vợ chồng công tước Cách Lan Đức.

"Tâm can bảo bối đáng yêu của mẹ, con bị làm sao vậy?

"Người phụ nữ ôm má của Cách Lan Đức ·Hải Luân nâng lên. Hải Luân vội vã nằm phục ở bả vai mẹ nói ra sự việc oan ức của bản thân. Công tước Cách Lan Đức nghe rõ từ đầu đến cuối, lập tức ném một cái nhìn không mấy hài lòng vào phía thủ phạm. Rõ ràng, Giản Kiều đã chọc vào một tổ ong vò vẽ. Nếu như không thể làm yên lòng trái tim" Yếu đuối " của Cách Lan Đức ·Hải Luân, hôm nay chắc chắn cậu sẽ không thể rời khỏi nơi này được. Kỵ sĩ phủ công tước đã vây quanh đây, trên mặt của mỗi một người đều mang sát khí nồng đậm.

Những người hầu của Giản Kiều đã sợ đến tay chân mềm nhũn, đang nghĩ ngợi có nên quỳ xuống xin lỗi hay không, nhưng tất cả đều sững sờ tại chỗ.

Ngay cả Giản Kiều thân đang ở trong rắc rối cũng xuất thần hoảng hốt trong giây lát.

Chỉ thấy một phụ nữ trẻ duyên dáng uyển chuyển, thân thể thướt tha của cô gái trẻ ấy dọc theo con đường phủ đầy thông và bách từ Phủ công tước đi ra.

Cô xõa một mái tóc vàng như mây như khói dày đặc, sợi tóc bên trong đổ đầy mùi thơm, mỗi một bước đi như đang đi trong mây trong gió, làm lòng người say mê. Cô có tròng mắt màu lam tinh khiết nhất, đôi môi đỏ mọng mềm mại nhất, khuôn mặt quyến rũ mê người nhất.

Cô khoác trên mình chiếc áo choàng La Mã màu trắng, đi dưới ánh sáng của những ngọn đuốc đang tan chảy, hất ra mưa phùn sương mù mỏng nhẹ, giống như thần Vệ nữ trong bọt biển mà sinh ra.

Sự xuất hiện của cô ấy ngay lập tức thắp sáng bầu trời đêm đen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!